Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 555: Sự tồn tại rất đặc biệt.

Mọi người cũng không biết có phải vì chen lớp hay không, tóm lại đối với bọn trẻ mà nói đây là một sự tồn tại rất
đặc biệt.
Trường trung học và tiểu học cách nhau cũng không tính là xa, mỗi ngày Trụ Tử nhỏ tan học luôn chạy bước nhỏ tới trường tiểu học tập trung với Bánh Đậu nhỏ và Cơm Nắm, rồi lại cùng nhau đi đón Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ còn có cả Điềm Điềm cùng nhau về tiệm cơm ăn trưa, cũng chỉ có khi nhìn thấy đám người Cơm
Nắm, Trụ Tử mới là Trụ Tử sinh động, tươi tắn và chân thật mà không phải là cái xác nho nhã người trong lớp học còn hồn lại thường xuyên lạc vào vũ trụ.
Đám trẻ đều thích ứng với nhịp sống mới, mấy anh trai đã có thể chăm sóc em trai em gái rất tốt, trong tiệm có một bàn đặc biệt dành ra cho bọn trẻ ăn cơm và làm bài tập. Có đôi khi đám trẻ ăn cơm xong sẽ trực tiếp hoàn
thành bài tập rồi mới về nhà nghỉ trưa, các anh trai hướng dẫn em trai em gái làm bài tập về nhà. Nghỉ trưa xong, mấy anh trai lại đưa em trai em gái về trường mẫu giáo rồi mới về đi học.
Bánh Bao nhỏ có thể ăn cơm nhà cuối cùng cũng có thể ăn no, sau khi chú lão Dương tìm được quy luật đều sẽ cho cậu bé lượng cơm gấp một phẩy năm lần lượng của Cơm Nắm, như vậy cậu bé vừa vặn có thể ăn no. Triệu Tân Muội ngoại trừ buổi sáng đưa Điềm Điềm tới nhà trẻ ra thì những khoảng thời gian khác bà ta không cần trông cháu, lên lớp và tan lớp đều là đám người Cơm Nắm và Trụ Tử thuận tiện đón luôn, học cũng do bọn trẻ quản. Bọn trẻ dạy Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ thế nào thì thuận tiện dạy Điềm Điềm như thế. Thím Triệu cảm thấy sau khi mình đi làm ngược lại còn thoải mái hơn. Điềm Điềm cũng trở nên càng sáng sủa và tự tin hơn, càng ngày càng tốt lên. Trong tiệm bữa ăn của hai bà cháu bọn họ cũng đều được bao trọn, dùng lời của Triệu
Tân Muội để nói thì cả đời này cho dù bà ta làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp được ân tình của Tô Tiếu
Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu đã khai giảng được một khoảng thời gian, sau khi cuộc sống và việc học của đám trẻ đi vào quỹ đạo, cô cũng càng ngày càng thả lỏng hơn.
Tạm biệt vườn trường hơn mười năm mới trở về khiến Tô Tiếu Tiếu cảm thấy như thể đã cách mấy đời, nhưng
thật sự cũng là cách một kiếp.
Thủ đô tháng hai vẫn mang theo gió lạnh thấu xương như cũ, lạnh đến mức khiến người run cầm cập, ông cụ
thương Trụ Tử mỗi ngày ngồi xe qua lại, ngày hôm sau trời lạnh như vậy còn phải dậy sớm, cho nên bây giờ từ thứ hai đến thứ sáu Trụ Tử đều ở nhà Tô Tiếu Tiếu đến cuối tuần mới về nhà ở hai ngày. Trụ Tử vốn cũng không
muốn về nhà vào cuối tuần mà muốn ở lại tiệm giúp đỡ nhưng Tô Tiếu Tiếu không đồng ý, cho nên cuối tuần cậu bé vẫn phải về nhà với cha mẹ và ông nội.
Trẻ nhỏ do trẻ lớn phụ trách đưa đón, một ngày ba bữa do tiệm quản, nếu như bọn trẻ ăn ngấy bữa sáng trong tiệm thì sẽ dẫn lũ nhỏ ra ngoài ăn chút đồ mới. Bọn trẻ đi học còn Kẹo Bông Gòn thì ở trong tiệm đợi. Nói đến Kẹo Bông Gòn bây giờ cũng đã càng lớn càng đẹp, thân hình to hơn ngày trước không chỉ gấp đôi, lông cũng càng ngày càng dài, càng ngày càng sáng sủa, tính cách thì dịu dàng, lại vô cùng biết tỏ ra đáng yêu, khách tới tiệm ăn cơm đều vô cùng thích nó, trên tường cũng có tranh chân dung mà Bánh Đậu nhỏ vẽ nó, bây giờ nó
được đối xử như đám trẻ và đều là vật cát tường trong tiệm, mỗi ngày khách ở trong tiệm không nhìn thấy nó và mấy đứa trẻ đều cảm thấy không thoải mái.
Sáng sớm Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành ăn xong bữa sáng ở trong tiệm lại cùng nhau ra ngoài tới trường học, trạng
thái cuộc sống như vậy trên cơ bản phù hợp với mong đợi của cô.
Hôm nay thật sự quá lạnh, Hàn Thành bất chấp ánh mắt của người ngoài ôm vai Tô Tiếu Tiếu đi vào trường học,
suýt chút nữa nhét cô vào trong lòng mình.
“Hàn Thành, không sao đâu, em không thấy lạnh. Tô Tiếu Tiếu đổi thành nắm tay anh, sau khi cô tới thủ đô đã mua hai cái áo khoác nhưng cái cô thích nhất vẫn là chiếc áo năm đó Hàn Thành đi công tác mang về thị trấn Thanh Phong cho cô. Ngoài ra cô còn mua cho Hàn Thành và cô mỗi người một cái áo khoác có cùng kiểu dáng và màu sắc. Hôm nay cũng đặc biệt kêu anh mặc lên, bây giờ hai người đi trên đường hiển nhiên chính là trang
phục tình nhân tiêu chuẩn ở thế kỷ hai mươi mốt.
Từ lúc ở chung với Hàn Thành đến giờ Tô Tiếu Tiếu vẫn luôn xoay quanh đám trẻ, sau này sinh đôi long phụng thai lại càng không có thời gian riêng tư hơn, có thể nói cô và anh ngoại trừ mấy ngày từ xem mắt đến kết hôn
đó ra thì gần như không có lúc nào ở chung một mình.
1016 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận