Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 322: Lưu luyến không rời

Lý Ngọc Phụng thật sự luyến tiếc đôi long phụng thai, mỗi tay ôm một đứa một lúc mới đi ra ngoài với vẻ lưu
luyến không rời.
Tô Tiếu Tiếu để hai đứa trẻ trong nhà rồi tiễn người ra đến cửa, kêu Hàn Thành và các con tiễn đến nhà ga, còn cô không đi.
Đến cửa, Nhã Lệ cũng xách đồ nhét cho Lý Ngọc Phụng nói là đặc sản ở quê bọn họ, mang về cho Đại Bảo và Tiểu Bảo mà Trụ Tử ngày nào cũng nhắc bên tai cô ấy nếm thử.
Đồ cho đám trẻ nên Lý Ngọc Phụng không tiện từ chối, mối quan hệ của hai gia đình vốn tốt nên cũng không
khách sáo với cô ấy.
Đợi bọn họ đi xa rồi, Tô Tiếu Tiếu mới vừa cười vừa vẫy tay với mẹ mình, lớn giọng hô: “Mẹ, thượng lộ bình an!”
Lý Ngọc Phụng không dám quay đầu lại mà chỉ giơ tay vẫy.
Tô Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng của bọn họ, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ.
Nhã Lệ vỗ nhẹ lên bàn tay cô an ủi: “Mẹ em thật tốt, cha mẹ chị đi từ sớm, thật sự rất ngưỡng mộ em, Trụ Tử có
bà ngoại như vậy chị cũng rất mừng thay cho thằng bé”
Tô Tiếu Tiếu lau nước mắt, vừa cười vừa đáp: “Đúng vậy, bọn họ thật sự rất tốt”
Thật may mắn biết bao, toàn bộ người thân mà cô gặp được ở kiếp này đều rất tốt.
“Không sao, nếu việc làm không xuể thì cứ gọi chị một tiếng bất cứ lúc nào, hoặc là kêu đám trẻ tới nói một
tiếng, không cần khách sáo với chị, chị cũng nhàn rỗi sẵn rồi, lúc Trụ Tử nhỏ chị không có cơ hội chăm sóc nên
cũng không biết em bé lớn lên thế nào, dù sao sau này chị cũng không sinh nữa, em cứ coi như cho chị một cơ
hội để bù đắp sự tiếc nuối đi” Nhã Lệ bảo.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Cảm ơn chị Nhã Lệ”
Nhã Lệ nói: “Thật sự không cần khách sáo, chị còn phải nói bao nhiêu câu cảm ơn với em mới đủ đây?”
Hai người mẹ xinh đẹp mang nét đẹp khác nhau nhìn nhau mà cười, đều hiểu trong lòng.
Ngày tháng chăm bốn đứa trẻ chắc hẳn cũng sẽ không khó như vậy đâu.
Lần này, Hàn Thành thêm tiền cho Lý Ngọc Phụng mua toa giường nằm, bà ấy lên xe chỉ ăn hải sản và hàu chiên
bột mà con gái chuẩn bị, còn bánh nướng nhân rau cải khô có thể cất nên bà ấy không nỡ ăn, định giữ lại thêm
một ít cho lũ trẻ ăn, trứng gà cũng chỉ còn mấy quả. Xe lửa màu xanh lục lắc lư quay về huyện, Lý Ngọc Phụng đến vừa khéo, đúng lúc bắt kịp xe kéo trong đội đưa thanh niên trí thức tới nhà ga.
Chú Căn lái máy kéo trong đội nói đùa: “Mẹ Chấn Hoa, ở trong thành phố mấy tháng mà vừa trắng vừa béo ra,
tôi cũng suýt không nhận ra chị rồi đấy”
Béo trắng là khoa trương, nhưng so với bán mặt cho đất bán lưng cho trời mỗi ngày đều ra ruộng làm việc đồng áng, thì cuộc sống ở thị trấn Thanh Phong quả thật cũng được tính là hưởng phúc, con gái ở cữ mà bà ấy cũng
giống như ở cữ cùng: “Nhà con gái tôi rất tốt, béo thì cũng không béo lên, nhưng mỗi ngày không cần ra đồng dãi nắng dầm mưa còn không phải sẽ trắng lên một chút hay sao?”
Chú Căn giúp Lý Ngọc Phụng chuyển đồ lên xe kéo, lại khen Tô Tiếu Tiếu liên tục: “Con gái chị thật sự nuôi
đáng giá lắm đấy.
Trong lúc nói cười cũng về đến nhà, Lý Ngọc Phụng lại chuyển túi lớn túi nhỏ xuống dưới, Tiểu Bảo đúng lúc tan
học về nhà, từ xa đã nhìn thấy có một người chuyển đồ vào nhà mình, tập trung nhìn vào, lại chính là bà nội!
“Bà nội, bà nội…” Tiểu Bảo vọt tới như một khẩu pháo nhỏ.
Lý Ngọc Phụng buông đồ trong tay xuống, bước lùi lại hai bước mới tiếp được tiểu tử thối chắc chắn này.
“Chạy nhanh như vậy làm gì, cháu muốn đụng bay bà nội sao. Lý Ngọc Phụng đã mấy tháng không gặp cháu trai cũng thấy nhớ vô cùng, xoa đầu cậu bé rồi so sánh một chút: “Tiểu Bảo nhà chúng ta lại cao hơn rồi. Tiểu Bảo ôm bà nội cọ tới cọ lui, đột nhiên nhớ ra chuyện bà nội lừa mình lại bước lùi lại vài bước, lầm bầm: “Hừ,
lừa đảo, hừ!”
Lý Ngọc Phụng: “…” Tiểu tử thối này thật thiếu đánh mông mà.
“Ôi, bánh nướng rau khô mà con gái bà làm thật thơm, phỏng chừng cũng không có người nào muốn ăn bánh
nướng mà con gái của đồ lừa đảo như bà làm đâu, bà chỉ có thể tự ăn một mình vậy.
Tiểu Bảo nào đó vừa rồi còn vô cùng hờn dỗi nghe thấy, đôi mắt lập tức “ting” một cái sáng ngời: “Bánh nướng
cô làm sao ạ? Bánh nướng rau khô? Nhất định là cô kêu bà mang về cho cháu ăn rồi! Cháu muốn ăn!”
Lý Ngọc Phụng cố tình trêu cậu bé: “Vừa rồi ai nói bà già này là đồ lừa đảo hửm?”
Tiểu Bảo phồng má: “Bà không phải là bà già, cháu không nói như vậy, cũng không cho phép bà nói như vậy!”
1000 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận