Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 624: Gánh nổi không

Tô Vệ Dân chưa từng nói gì cả, kêu gọi mọi người đi gặt lúa nước cũng chỉ nói vài lời ít ỏi, người trách ông ấy
không ít, lẽ nào ông ấy không biết lỡ như phán đoán sai sẽ phải chịu trách nhiệm sao? Hiển nhiên ông ấy biết, nhưng ông ấy coi nhẹ, tiền trảm hậu tấu làm chuyện mà ông ấy cho là đúng.
Kết quả còn bị người một nhà vạch trần ở huyện, điều này để ông ấy biết được còn phải đau lòng bao nhiêu.
Chủ nhiệm Trần vẫn luôn có lòng thành kiến với phần tử tri thức tự cho rằng mình rất cao đó, lần này thấy có người tới báo cáo Tô Tiếu Tiếu, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là phần tử trí thức lại không hiểu giả hiểu chỉ huy lung tung, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề logic có thông hay không. Ông ta kết luận theo bản năng rằng
phần tử trí thức về làm loạn, bây giờ bị Tô Tiếu Tiếu nói như vậy, ngược lại ông ta có loại cảm giác được đánh
thức. Chủ nhiệm Trần cũng không đến mức là hôn quân không nói lý đó, ông ta ngồi về vị trí, rốt cuộc vẫn phải nể mặt, lại hỏi một lần: “Các cô thật sự không vì tư lợi cá nhân chứ?”
Tô Tiếu Tiếu cũng thuận thế nể mặt: “Chủ nhiệm Trần, chuyện như vậy bất cứ người nào cũng không làm ra
được, chỉ cần đầu vẫn còn treo trên cổ, cho dù có úng nước dùng đầu gối nghĩ cũng biết lý do này hoàn toàn không thể thành lập”
Thành viên khoa ho nhẹ vài cái nhắc nhở Tô Tiếu Tiếu đã được rồi, chủ nhiệm Trần cũng cần mặt mũi. Chủ nhiệm Trần nói: “Lỡ như Tô Vệ Dân phán đoán sai, bên trên trách tội xuống, trách nhiệm này ông ta gánh
nổi
không?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Ông ấy không báo cáo với huyện từ trước cũng là lo lắng phức tạp, thời gian dây dưa với các ông lúa nước cũng thu hoạch xong rồi, có gánh được hay không cũng phải gánh, cha tôi tính qua rồi,
một mẫu ruộng ít vài bát cơm không đói chết được, nhưng nếu một một mẫu ruộng chỉ còn lại vài bát cơm vậy thì sẽ có rất nhiều người chết đói.
Chủ nhiệm Trần đột nhiên đứng dậy chỉ vào thành viên khoa, bảo: “Cậu chạy vào huyện một chuyến kêu người mời chuyên gia khí tượng có quyền uy nhất tới đây, lại mời người già có kinh nghiệm nhất trong mấy thôn gần
đây qua đây nữa, phải nhanh, buổi chiều nhất định phải đến cho tôi, tôi không muốn năm mươi phần trăm, tôi muốn phải khẳng định rốt cuộc bão có tới hay không một trăm phần trăm.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy con người chủ nhiệm Trần này sụp đổ cũng rất nhanh, hình như cũng không còn bất tài
như biểu hiện ban đầu gặp của ông ta nữa, làm việc xem như cũng có chút quyết đoán.
Chủ nhiệm Trần lại nói với Lý Ngọc Phụng: “Bà đi vào ruộng gọi Tô Vệ Dân về đây, không cần kinh động đến
người khác, tôi có chuyện cần hỏi ông ta.
Lý Ngọc Phụng nhìn về phía con gái mình, thấy cô gật đầu mới quay người đi ra ngoài, còn suýt đụng vào mấy
đứa trẻ từ bên ngoài về.
“Sao thế này?” Lý Ngọc Phụng bế Bánh Trôi nhỏ từ trên lưng Trụ Tử xuống nhìn cẩn thận.
Trụ Tử lắc đầu đáp: “Bà ngoại, Bánh Trôi nhỏ không sao ạ, chỉ là Bánh Bao nhỏ giẫm vào đầm lầy làm bẩn quần,
cháu đưa em ấy về nhà thay quần.
Lúc này Lý Ngọc Phụng mới yên tâm: “Không sao thì tốt, Bánh Bao nhỏ vào nhà thay quần áo là được, đúng rồi Trụ Tử, cháu giúp bà ngoại xách ít nước ô mai qua đi, mọi người cũng khát rồi”
Trụ Tử dặn dò vài câu, ngay cả nhà cũng không vào mà quay người đi vào nhà bếp bưng nước ô mai đi.
Sau khi chủ nhiệm Trần ở trong phòng nghe được, liếc mắt nhìn nước ô mai trên bàn, cũng bưng lên uống một
ngum.
Nước ô mai vẫn chưa hoàn toàn nguội, vào miệng có hơi nóng nhưng vị vô cùng ngon, thầm nghĩ gia phong của nhà Tô Vệ Dân vẫn không tệ, ít nhất còn tặng nước ô mai cho người làm việc trong ruộng giải nóng, nhưng đối
với Tô Tiếu Tiếu ông ta vẫn giữ chút ý kiến.
Thứ nhất Tô Tiếu Tiếu lớn lên quá đẹp, quần áo ăn mặc cũng thời thượng giống như người thành phố quên mất
gốc, hai là con gái không có tài mới là đức, con gái đi học quá nhiều thì biết nhiều, đồng chí nữ vốn nên ở nhà giúp chồng dạy con lại chống đối ông ta hết lần này đến lần khác khiến ông ta vô cùng khó chịu. Khi Tô Vệ Dân về đến nhà, chủ nhiệm Trần đã uống xong nước ô mai và bắt đầu uống canh đậu xanh. Khi Bánh Bao nhỏ uống canh đậu xanh còn thuận miệng hỏi ông ta một câu với tính chất lễ phép: “Bác có uống
không ạ, rất ngọt đó. Chủ nhiệm Trần nhìn đứa trẻ đáng yêu mới gật đầu lấy một bát.
Tô Tiếu Tiếu không muốn nói chuyện với vị chủ nhiệm Trần này cho lắm, cô lo nếu mình còn nói thêm một câu nào với ông ta thì cho dù có dùng hết khả năng kiềm chế tích lũy cả đời cũng không nhịn được mà văng tục vào mặt ông ta mất. Bánh Bao nhỏ thì khác, nhóc lắm mồm này có chứng không ngại giao tiếp, càng có thể tán dóc
nửa ngày với bất cứ ai, vừa vặn thay Tô Tiếu Tiếu tiếp đón ông ta, quả nhiên, Bánh Bao nhỏ chỉ cần dăm ba câu
đã dỗ “bác Trần” người ta vui như hoa nở.
959 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận