Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 556: Không cần khách sáo

Tô Tiếu Tiếu nắn mu bàn tay của Hàn Thành: “Hàn Thành, mấy năm này chúng ta vẫn luôn xoay quanh đám trẻ,
không ngờ vào đại học rồi mới có thời gian kết đối tượng, thời khắc chỉ có hai đứa mình giống như bây giờ vẫn là
lần đầu tiên đấy. Trước đây cho dù hai vợ chồng đi đâu cũng phải dẫn mấy đứa trẻ đi cùng nên thời điểm giống như hiện tại thật sự hiếm có. Hàn Thành nắn nhẹ lại mu bàn tay của cô: “Mấy năm này vất vả cho em rồi, bây giờ Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng đã lớn hơn một chút, Cơm Nắm, Bánh Đậu nhỏ và Trụ Tử có thể giúp chăm em trai em gái, một ngày
ba bữa cũng không cần chúng ta quản. Sau này chúng ta sẽ có thêm không ít thời gian, nếu như em thích vậy sau này anh sẽ cố gắng bớt thêm thời gian ở riêng với em?
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại: “Đã là vợ chồng lâu năm rồi, ngược lại cũng không cần khách sáo như vậy” Hàn Thành nhân lúc trên phố xung quanh không có người mới lén hôn một cái lên tóc Tô Tiếu Tiếu: “Vậy em ở
cạnh anh thêm đi, mấy năm này tinh thần và sức lực của em đều đặt hết lên người bọn trẻ mà không ở với anh
nhiều cho lắm. Bây giờ còn phải mở tiệm làm ăn buôn bán, sau này cũng sẽ càng ngày càng làm lớn hơn, lại càng
không có
thời gian cho anh hơn
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười, giọng điệu vô cùng tủi thân này là sao đây?
“Hàn Thành, anh đã lớn như vậy rồi mà còn muốn tranh sủng với các con sao?” Cô nhón chân duỗi tay xoa đầu
anh, hiện ra cái lúm đồng tiền: “Bé lớn ngoan một chút nào.
Hàn Thành đặt bàn tay đang nắm tay cô đến bên môi cắn một cái: “Không”
Hiếm khi thấy anh có một mặt trẻ con như vậy cũng khiến Tô Tiếu Tiếu vui vẻ muốn xỉu: “Anh thuộc họ chó con
sao?”
Hàn Thành thấp giọng đáp: “Thuộc về em
Tô Tiếu Tiếu cười nghiêng ngả, lời thả thính này cũng thật sến quá.
Trong lúc nói cười, rất nhanh đã đến trường học.
Phòng thí nghiệm của Hàn Thành cách phòng học của Tô Tiếu Tiếu còn một đoạn đường nữa, mỗi ngày anh đều
đưa cô tới lớp trước, lúc này mới lấy cặp sách của cô từ trên người mình xuống đưa cho cô, sau đó mới quay về phòng thí nghiệm. Trên đường cũng có thể gặp được không ít bạn học qua lại. Mỗi ngày mọi người đều có thể nhìn thấy đôi vợ chồng lớn lên bổ mắt này cùng nhau tới trường học, nam thì anh tuấn lạnh lùng, cao lớn khôi
ngô, nữ thì mang cái lúm đồng tiền nhỏ, xinh xắn lanh lợi, một người không cười tùy tiện, một người chưa nói đã
cười
trước, loại từ trường phù hợp một cách khó hiểu này thật sự rất khó khiến người không quay đầu lại nhìn
thêm vài lần.
Mộc Tiểu Thảo ôm cặp sách chạy tới: “Chị Tiếu Tiếu, hôm nay chị tới sớm như vậy sao?”
Nói đến cũng thật trùng hợp, Mộc Tiểu Thảo gặp được ngày đó không chỉ chung một khoa với Tô Tiếu Tiếu mà
còn chung một lớp luôn, hai người cũng thuận lợi trở thành bạn tốt.
Mộc Tiểu Thảo là học sinh khóa này năm nay mới mười chín tuổi, Tô Tiếu Tiếu lớn hơn cô ta gần mười tuổi
nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người.
Tô Tiếu Tiếu vốn thấy cách ăn mặc giản dị của Mộc Tiểu Thảo còn cho rằng cô ta là đứa trẻ trong gia đình nông thôn nghèo khó thông qua kiến thức để thay đổi vận mệnh, nhưng không ngờ cha mẹ cô ta đều là kiến trúc sư trên mỏ dầu lớn. Đời ông nội cũng là dân trong nghề. Ở thời buổi này, cho dù cô ta không muốn ngậm thì vàng
ra đời thì cũng xem như đã ngậm thìa bạc ra đời rồi, tóm lại là gia cảnh không tệ, là loại trong nhà cũng không thiếu gì cả đó.
“Hàn Thành có chuyện vội về phòng thí nghiệm nên ra ngoài sớm một chút. Tô Tiếu Tiếu đáp. Mộc Tiểu Thảo thu lại ánh mắt ngưỡng mộ từ trên người Hàn Thành: “Chị Tiếu Tiếu, đối tượng của chị thật đẹp,
vừa cao vừa đẹp trai lại còn tốt với chị như vậy nữa, khi nào em mới có thể gặp được đối tượng tốt như vậy chứ”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Bọn chị là vợ chồng lâu năm rồi, con cũng có bốn đứa, có gì hay mà phải ngưỡng mộ, trường học chúng ta có nhiều bạn học anh tuấn như vậy, rồi em sẽ gặp được một người mình thích thôi” Mộc Tiểu Thảo lắc đầu: “Em không tìm ở đây đâu, trừ phi anh ta có thể về mỏ dầu lớn với em. Mộc Tiểu Thảo đã từng nói vô số lần rằng trong thành phố vừa nhỏ vừa hẹp, toàn bộ công trình kiến trúc chỉ
liếc mắt cái đã nhìn hết, không khí còn không tốt lại còn không thể cưỡi ngựa, sau khi cô ta tốt nghiệp sẽ xin thư
về đến mỏ dầu làm chim bay trên trời cao.
Bao nhiêu người hướng tới vẻ huy hoàng của thành phố lớn đặc biệt là thủ đô, bao nhiêu người tới rồi không muốn về nữa bao gồm cả bản thân Tô Tiếu Tiếu cũng vậy, ngược lại không phải vì cô thích thủ đô mà là vì đám
trẻ, dù sao tài nguyên giáo dục tốt nhất và cơ hội nghề nghiệp đều ở thủ đô.996 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận