Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 335: Bữa cơm đoàn tụ

Thịt dê phải chiều mới có thể mang tới đây, thứ có thể ăn trong nhà cũng chỉ có hải sản và đồ sấy khô, thời tiết
lạnh như vậy, Tô Tiếu Tiếu dứt khoát nấu một nồi cơm niêu đất, dù sao đám trẻ cũng đều thích ăn. Cô bỏ một ít dầu ăn và muối ăn trong gạo đã vo xong rồi đặt lên bếp lửa đun đến khi chín gần tám phần mới thêm vịt muối, lạp xưởng, cá muối, nấm hương khô đã ngâm cho nhạt một chút lên trên, cuối cùng thêm một ít
gừng thái lát, rắc thêm ít đường trắng vào chỉnh vị rồi đậy nắp lại nấu chín, khi bắc nồi ra lại rưới ít xì dầu vào là
được.
Sắp đến trưa, Hàn Thành phái người về nhà nói tạm thời có ca phẫu thuật nên buổi trưa không về ăn cơm được. Lương Hồng Mai nhặt ít cải dầu trong vườn rau đi rửa sạch rồi cầm tới, nghe đến đây mới biết công việc ở bệnh viện vất vả bao nhiêu: “Ngày nào chú cũng bận như vậy sao? Ngay cả cơm trưa cũng không ăn được?” Tô Tiếu Tiếu rưới một vòng xì dầu lên cơm niêu đất đã nấu xong, lắc đầu đáp: “Cũng không phải ngày nào cũng bận như vậy, thi thoảng có tình hình đột phát cũng không có cách nào khác, cứu người quan trọng hơn.Lương Hồng Mai gật đầu, bỏ cải dầu vào trong nước sôi luộc chín rồi vớt ra, thấy Tô Tiếu Tiếu lại rưới một vòng dầu lạc lên trên, cô ta đau lòng đến nhíu mày: “Vịt muối và thịt muối đã rất nhiều dầu rồi, đừng lãng phí dầu thêm nữa”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Không phí chút nào cả, cải dầu không có dầu thì không xanh, lại còn chát nữa, dầu trong nhà không khan hiếm như ở quê, đủ nên chị cứ yên tâm
Lương Hồng Mai cảm thán thức ăn ở nhà cô út thật tốt, một vòng bên trên nồi cơm niêu đất đó toàn là thịt, ngửi vào mà khiến người thèm rỏ dãi ba tấc.
Tô Tiếu Tiếu gắp đồ sấy lên trước, cơm thì đảo đều, miếng cháy ở đáy nồi ngấm dầu vô cùng thơm, đám trẻ đều thích cháy nên Tô Tiếu Tiếu chia cháy đồng đều vào trong bát của mỗi đứa trẻ, bát của ba đứa lớn lớn hơn còn của Bánh Đậu thì nhỏ hơn một chút, lượng cơm của Cơm Nắm lớn nhất nên Tô Tiếu Tiếu xới thêm ít cơm cho cậu bé, tất cả mọi người đều được chia thịt như nhau, trong bát cơm của Cơm Nắm gắp thêm ít cải dầu, Hàn Thành không về ăn, Tô Tiếu Tiếu xới thêm một ít so với bình thường, trong nồi còn thừa lại một bát cơm, đợi ai chưa ăn no thì xới thêm cơm là được.
Lương Hồng Mai biết thói quen của nhà họ Tô, không có đạo lý để lại toàn bộ thịt cho trẻ con ăn mà đều phải
phân chia đồng đều. Khi vợ chồng bọn họ và Đại Bảo ăn cơm sẽ theo bản năng nhường Đại Bảo ăn nhiều thịt hơn một chút, nhưng Tô Tiếu Tiếu, người lớn ở nhà họ Tô và trẻ con đều như nhau, có chia nhiều thì trẻ con cũng sẽ gắp về cho người lớn.
Mấy đứa lớn bưng bát cơm ăn vô cùng ngon miệng, Tiểu Bảo đã rất lâu rồi chưa ăn cơm mà cô nấu, cắn miếng cháy cũng thấy thơm, ngon đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra: “Vẫn là cơm cô nấu ngon nhất!”
Lương Hồng Mai trêu chọc cậu bé: “Bà nội cháu nghe thấy sẽ buồn lắm đó.
Bà nội không ở đây nên Tiểu Bảo cũng chẳng lo: “Bà nội nấu cũng ngon nhưng không nỡ thêm dầu, cô nấu cải dầu nhiều ngon hơn.
Đại Bảo cũng chưa từng ăn món nào ngon như vậy: “Cô ơi, thật sự thơm lắm ạ, mẹ, sao thịt muối nhà mình làm lại không thơm như vậy?”
Lương Hồng Mai gật đầu: “Mẹ học được rồi, sau này có thịt muối cũng sẽ làm như vậy cho con ăn.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Cơm niêu đấy phải mùa đông ăn mới thơm nhất, mùa hè ăn sẽ không ngon như vậy, đúng rồi, trong nồi vẫn còn cơm, mấy đứa ăn không đủ thì tự mình lấy thêm nhé.
Dạ dày vương Cơm Nắm nhỏ vẫn chưa ăn no đã giơ tay ngay đầu tiên: “Con muốn thêm cơm!”
Mấy đứa trẻ khác cũng giơ tay theo: “Cháu cũng muốn thêm cơm!”
Trẻ con trong nhà đông nên náo nhiệt, mùa đông quá lạnh cũng lười ra ngoài nên sau khi lũ trẻ ngủ trưa đều sẽ ngồi trên chiếu trúc chơi cờ nhảy, Bánh Đậu nhỏ nhìn nhiều cũng biết chơi, em gái cũng chỉ nhìn một cách yên tĩnh, lắc cái vòng chuông nhỏ của mình chơi. Còn vua phá đám Bánh Bao nhỏ cảm thấy hứng thú với tất cả mọi thứ thi thoảng sẽ bò qua duỗi bàn tay thịt nần nẫn của mình tới làm loạn một chút.
Bị các anh trai phát hiện sẽ ôm đến một góc xa nhất, chưa qua được bao lâu người ta lại lăn qua, lại bị anh trai ôm về, cậu bé lại lăn tới làm loạn tiếp, cũng không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, lượng vận động quá nhiều nên dễ đói, uống xong sữa chưa bao lâu lại bắt đầu kêu gào đòi ăn cháo bột.
Lương Hồng Mai phụ trách cho cậu bé ăn cháo bột quả thực cũng bội phục, đứa trẻ chắc chắn ngồi ở nơi đó ăn từng miếng rất ngon, chưa từng thấy bọc nhỏ nào dễ chăm như vậy, cho ăn không khóc cũng không làm loạn, mấu chốt là bọc nhỏ này mới hơn năm tháng tuổi mà thôi. Em gái nhã nhặn lớn lên hơi chậm một chút nhưng cũng không khóc không nháo, khiến cô ta lại một lần nữa cảm thán cô út thật có phúc.
1012 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận