Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 415: Tương lai

Tô Tiếu Tiếu nghĩ tình hình hiện tại là theo chính sách kinh tế kế hoạch, trong tay người thành phố có tiền nhưng không có phiếu, cầm tiền cũng không mua được đồ, rất nhiều người thật ra đã gom được không ít tiền, trong giai đoạn đầu kinh tế thị trường mở rộng có trăm việc cần phải lo, nhu cầu mua sắm của mọi người cũng sẽ lập tức bùng phát cùng với thị trường mở rộng, nhu cầu về vật chất xuất hiện tình trạng như giếng phun, cái khác không nói nhưng đầu tiên phải thỏa mãn các vấn đề sinh tồn như ăn ở đi lại mặc đã.
Ngược lại mẹ cô có thể mở một tiệm may bán quần áo, sau đó có cơ hội mở luôn xưởng may.
Cái này gọi là nhân dân lấy lương thực làm nền móng sinh tồn, anh cả chị cả làm việc ở xưởng thực phẩm nhiều năm như vậy tích được không ít kinh nghiệm, sau khi cải cách mở rộng phần lớn xí nghiệp quốc doanh bảo thủ sẽ dần bước xuống khỏi đài, tự mình mở xưởng thực phẩm cũng không phải không có khả năng.
Anh hai chị hai có thể ở trong thôn chăn nuôi trang trại, thôn Tô Gia cách huyện rất gần, vị trí địa lý được trời ưu ái, chỉ riêng phí vận chuyển đã có thể bớt được không ít rồi, ngoại trừ bán thịt tươi mới ra còn có thể trở
thành đầu nguồn cho xưởng của anh cả, cung cấp hàng hóa cho xưởng của anh cả.
Đương nhiên, những chuyện này chỉ là bản thân Tô Tiếu Tiếu tự mình xây dựng, có thể làm được như vậy hay không và có bằng lòng làm tất cả hay không cũng chưa biết, nhưng đây quả thật là một chuỗi sản xuất công nghiệp vô cùng lý tưởng, nếu có thể thực hiện, vậy muốn dẫn toàn bộ thôn dân thoát khỏi cái nghèo bước tới thường thường bậc trung cũng không phải là mơ, vẫn là câu nói đó, càng nhiều tài càng tốt, thêm một kỹ thuật suy cho cùng cũng có thêm một đường ra.
Tô Vệ Dân hít ngược một ngụm khí lạnh, theo quan điểm của ông ấy để năm mới các xã viên ở đội sản xuất người nào cũng có thịt ăn, trải qua một năm sung túc đã là chuyện rất thỏa mãn rồi, mở trang trại chăn heo đó là chuyện mà ông ấy thậm chí còn không dám nghĩ tới, làm sao còn mơ mộng viển vông cho các xã viên trong toàn bộ công xã đều có thể ăn thịt?
“Con gái, suy nghĩ này của con có hơi lớn.
Tô Tiếu Tiếu vừa cười vừa đáp: “Cha, con cũng chỉ thuận miệng nói một chút, chuyện chăn heo con có hiểu đâu? Nhưng cha làm đội trưởng đội sản xuất nhiều năm như vậy rồi, có phải lão bí thư sắp nghỉ hưu rồi không? Không phải ông ấy từng nói với cha sau này sẽ cho cha thay thế vị trí của ông ấy sao? Trước đó cha cân nhắc là chuyện của đội sản xuất, sau này có thể phải cân nhắc chuyện của toàn công xã, cha nghĩ ngợi cẩn thận thấy có phải có
lý này không? Dù sao anh hai học thêm một nghề cũng không phải chuyện xấu”
Tô Tiếu Tiếu cũng chỉ nói đến đây rồi thôi, nhưng những lời này của cô thật sự đã chôn một hạt giống hy vọng trong lòng Tô Chấn Hoa và Tô Vệ Dân, ngay cả Tô Chấn Hoa không thích nghĩ ngợi vấn đề cũng nghĩ xem có phải có khả năng này không.
Tô Chấn Trung thì lại vô cùng đồng ý với cách nói của cô: “Cha, Tiếu Tiếu nói đúng đấy, bây giờ thực tiễn chứng minh cách nuôi heo của thầy Dương khả thi, hơn nữa còn nuôi rất tốt, có thể kêu Chấn Hoa theo học ông ấy, sau tết quả thật cũng có thể gửi thư xin thêm heo giống của công xã, lại thêm Chấn Hoa đi tới trang trại chăn heo học hỏi kinh nghiệm sau này nói không chừng thật sự có chỗ hữu dụng”
Rốt cuộc vẫn là người thấu đáo từng đi học có khứu giác nhạy bén, tuy không thể nói nhưng ít nhiều cũng có thể cảm giác được sự thay đổi của thời đại một chút.
Thấy con trai cả cũng đã nói như vậy, Tô Vệ Dân gật đầu: “Những cái này đợi qua tết lại nói sau, hôm nay nhiệm vụ chính của chúng ta là làm dồi huyết và phơi thịt heo khô
Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy còn có một phần dồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng: “Cha, chúng ta làm một ít lạp xưởng đi, vị chỉnh mà ngon thì còn ngon hơn cả thịt muối ấy.
Xưa nay Tô Vệ Dân đối với con gái vẫn luôn xin gì được ấy, loại yêu cầu nhỏ này làm sao có thể không thỏa mãn cô, ông ấy vui vẻ vung bàn tay to: “Được, hôm nay nhà mình làm dồi huyết, phơi thịt heo, nhồi lạp xưởng” Cả gia đình đều thuộc phái hành động, nói làm là làm.
Thịt để lại đủ cho tết ăn, toàn bộ phần còn lại cầm đi làm lạp xưởng và thịt heo muối.
Nhân thủ trong nhà đông, Tô Tiếu Tiếu chỉ cần phụ trách chiều chỉnh vị là được, ngoại trừ nhồi dồi huyết ra, cô còn dự định nhồi một lạp xưởng để lại đêm ba mươi ăn.
Người đông sức lớn, chưa đến một lúc toàn bộ thịt và nội tạng trong nhà đều đã được xử lý xong.
983 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận