Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 344: Trao đổi quà

Bánh quai vạc nho nhỏ giòn tan thơm ngọt, cắn một miếng đến răng cũng lưu lại mùi thơm có thể khiến người
muốn thôi mà không thôi được, chỉ hai ba miếng là có thể ăn xong một cái, đừng nói là đám trẻ mà ngay cả người lớn ăn rồi cũng muốn ăn tiếp.
Tuy rằng bánh trứng rán không có vỏ nhưng vẫn rất ngon.
Đám trẻ thử một miếng bánh trứng rán, mùi sữa và mùi trứng hòa quyện với nhau, vào miệng là tan, đã cảm thấy
ngon đến không cưỡng lại được, thế này bên trong bánh quai vạc còn bọc lạc và đường trắng sẽ phải ngon đến
mức nào nữa.
Đám trẻ nôn nóng nhìn bánh quai vạc nổi lên trong chảo dầu với vẻ chờ mong, nước miếng đã sắp nhỏ vào trong chảo luôn rồi.
Tô Tiếu Tiếu cố hết sức rán thêm một ít nữa, để đám trẻ tặng cho Đôn Đôn và Cá nhỏ một ít.
Thứ này vừa ra khỏi nồi quá nóng, Tô Tiếu Tiếu chỉ cho phép mỗi đứa trẻ ăn một cái. Ăn xong một cái, ngay
cả đứa trẻ ngoan không tính là tham ăn như Bánh Đậu nhỏ cũng hỏi: “Mẹ ơi, con có thể ăn thêm cái nữa được
không, đây là món ăn vặt ngon nhất mà Bánh Đậu nhỏ từng ăn, rất ngon…”
Cơm Nắm nhỏ nhìn mẹ với vẻ chờ mong.
Tuy rằng Đại Bảo và Tiểu Bảo qua năm thi thoảng có thể ăn, nhưng bà nội không có cô thì không nỡ bỏ nguyên
liệu vào, đầu tiên bà nội không nỡ bỏ nguyên quả trứng gà và sữa bột vào để nặn vỏ, hiển nhiên cũng sẽ không giòn và ngon như của cô rồi.
“Cô ơi, chúng cháu cũng muốn ăn thêm cái nữa”
Tô Tiếu Tiếu mềm lòng, lại phê chuẩn cho mỗi người ăn thêm một cái: “Thật sự chỉ có thể ăn thêm một cái nữa
thôi đấy, bằng không còn chưa đoán năm mới đã bị các con ăn sạch hết rồi.
Lũ trẻ cũng không tham lam, ăn thêm một cái nữa là đã rất thỏa mãn rồi, sau đó lại vui vẻ làm chân chạy vặt,
nhân lúc này đưa qua cho Cá Nhỏ và Đôn Đôn.
Kết quả mới đi được nửa đường đã gặp Cá Nhỏ, Đôn Đôn và Nha Nha đi tới nhà bọn họ tặng đồ, ba đám trẻ trực tiếp trao đổi đồ giữa đường, hi hi ha ha nói đồ nhà mình làm ngon bao nhiêu.
Cá Nhỏ nói: “Bánh rán mà mẹ em làm bên trong nhân đậu phộng, mềm mềm dẻo dẻo, ăn cực ngon!”
Đôn Đôn và Nha Nha: “Bánh rán phồng mà bà nội tớ làm, chỉ có một miếng bột nho nhỏ mà đã biến thành to
như quả bóng nhỏ như vậy, rất giòn, rất ngon!”
Cơm Nắm nhỏ cũng không tranh luận với bọn họ, sợ bọn họ nửa đường lén ăn mới bảo: “Mẹ tớ làm bánh quai
vạc thì bình thường thôi, các cậu về nhà tùy tiện nếm thử đi, hôm nay không rảnh chơi với các cậu, bọn tớ về nhà giúp việc đây, đều tự về nhà mình cả đi”
Ba đám trẻ trao đổi đồ tốt xong đều tự về nhà mình tìm mẹ.
Thẳng đến khi Cá Nhỏ, Đôn Đôn và Nha Nha về nhà nếm thử bánh quai vạc mà dì Tô làm mới biết mình đã bỏ
qua chuyện gì, lớp vỏ trứng vừa giòn, vừa xốp còn có vị sữa thoang thoảng phối với vị xốp giòn của đậu phộng
và đường, quả thật là ngon đến đòi mạng, sau khi người lớn nếm một cái cũng giấu hết đi, không cho bọn trẻ ăn
nữa!
Cá Nhỏ và Đôn Đôn trực tiếp kêu Cơm Nắm nhỏ là đồ lừa đảo, nếu như sớm nói cho bọn trẻ bánh quai vạc ngon như vậy thì bọn trẻ đã có thể ăn thêm hai cái trên đường về nhà rồi, lừa đảo, lừa đảo, lừa đảo!
Nếu đã mở chảo dầu, Tô Tiếu Tiếu dứt khoát bỏ cả tảng thịt ba chỉ mua được từ chợ đen đang ướp muối và ngũ
vị hương vào trong chảo dầu chiên đến khi lớp vỏ ngoài giòn tan, dự định dùng để làm khâu nhục, rán xong thịt
ba chỉ lại rán thêm một ít khoai sọ, thái một phần thịt ba chỉ ra xếp đầy một cái nồi nhỏ với khoai sọ và mơ được ngăn bởi trúc, rồi rưới một vòng nước tương chao, sau đó đặt lên bếp lò đun từ từ.
Khâu nhục để lại buổi tối ăn, dầu còn lại cũng không còn quá nhiều, Tô Tiếu Tiếu dứt khoát hoặc là không làm,
đã làm thì phải làm đến cùng, cô gọt một ít khoai tây và khoai lang thái thành miếng, bọc một lớp bột mì nhão trộn từ trứng gà đánh tan với bột mì đã chỉnh vị vừa ăn rồi trực tiếp cho vào chảo dầu chiên.
Không chỉ như vậy, cô thậm chí còn không bỏ qua hoa bí đỏ nở trái mùa trên bờ tường, kêu đám trẻ hái xuống
rửa sạch, cũng bọc một vòng bột bỏ vào chảo dầu rán.
Cách nấu cơm này quả thật đã mở ra cánh cửa lớn đến thế giới mới cho đám trẻ, người nào cũng thèm không
chịu được, vây quanh bên chảo nói thế nào cũng không chịu đi.
Cơm Nắm nhỏ vừa nuốt nước miếng vừa hỏi: “Mẹ ơi, trước đây không phải chúng ta dùng hoa bí đỏ để nấu canh
ăn sao? Còn có thể rán sao ạ?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Hiển nhiên có thể rồi, rán chỉ là một loại cách nấu mà thôi, thực phẩm có thể hấp ăn đều
có thể chiên lên ăn hết, cái này vô cùng ngon.
Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đều nuốt nước miếng, Tiểu Bảo nói: “Cô ơi, hoa này trông đẹp quá.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận