Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 56. Phạt

Chương 56: Phạt
Đợi Trình Lệ Phương dắt con trai đi xa, Hàn Thành mới chuyển tầm nhìn lên người con trai: “Cha đã nói bao nhiêu lần không thể dùng đá ném vào người khác rồi?”
“Mẹ ơi…” Cơm Nắm cũng sắp òa khóc, trốn trong lòng Tô Tiếu Tiếu.
Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, nói lý nhất cũng hiểu Cơm Nắm nhất, cha chắc chắn lại muốn dạy dỗ cậu bé rồi.
Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống ngang tầm nhìn của đứa trẻ và nhìn đôi mắt của cậu bé, nói: “Con trai, sáng nay có phải mẹ đã nói không thể tùy tiện ném đá mà phải dùng lý thuyết phục người ta rồi đúng không? Nếu như đập vào mắt người ta khiến cả đời không nhìn thấy đồ nữa, em trai bị thương ở tay mà con đã buồn như vậy rồi, nếu bị thương ở mắt không thể lành được vậy cha mẹ cậu ta sẽ buồn cỡ nào nữa, đúng không? Đó cũng là một đứa nhỏ, lén trộm đồ là không đúng, con phải nói từ từ với cậu ta rồi lấy đồ về là được mà không thể ra tay trước, lần này có thể nhớ kỹ chưa?”
Lần này Cơm Nắm thật sự nghe lọt tai rồi, cậu bé nghiêm túc gật đầu: “Con nhớ rồi thưa mẹ.”
“Vậy con từ từ nói chuyện với cha đi, mẹ đi xem cơm xong chưa đã.” Tô Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói với Hàn Thành: “Anh dùng cách gì dạy con cũng được nhưng không thể đánh người.”
Hàn Thành: “…” Rốt cuộc đây là con ruột của ai?
“Trông anh hung dữ lắm sao?” Anh chưa bao giờ từng đánh con trai thì phải?
Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, dùng hai ngón trỏ đẩy hai bên khóe miệng của anh lên: “Khi không cười thì có một chút, nếu như anh có thể cười nhiều hơn thì tốt hơn nhiều.”
Cô cúi người ôm Bánh Đậu nhỏ lên thơm vào mặt cậu bé: “Bé nhỏ của chúng ta cũng phải cười nhiều hơn, không thể nghiêm túc giống cha đâu đấy.”
Hàn Thành: “…” Có phải vợ mình cho rằng người nào cũng tên Tô Tiếu Tiếu, đều thích cười giống cô không.
Sau khi Tô Tiếu Tiếu đi vào phòng bếp, Hàn Thành chỉ vào góc tường sau lưng Cơm Nắm: “Đi qua đó đứng úp mặt vào tường nghĩ mười phút, nghĩ xong lại nói cho cha biết con sai ở đâu.”
Cơm Nắm nghĩ đến cầu cứu Tô Tiếu Tiếu theo bản năng.
Hàn Thành nói: “Con tìm ai cũng vô dụng thôi, đi đi.”
Tô Tiếu Tiếu thương con nhưng cũng không chiều hư, chỉ cần không ra tay thì cô sẽ không nhúng tay vào việc Hàn Thành dạy dỗ con trai, phần lớn bé nam đều có cảm giác anh hùng, từ nhỏ đã thích mạnh mẽ, cô ấy biết tầm quan trọng của một người cha nghiêm khắc trong việc thiết lập tam quan đúng đắn cho con trai trong quá trình trưởng thành. Về điểm này và vai diễn này, người mẹ không thể thay thế được.
Cơm còn chưa nấu xong phỏng chừng phải đợi mười phút nữa, trong lúc Cơm Nắm bị đứng phạt Hàn Thành cũng vây xong rào cho gà con, bằng không để gà chạy quanh sân ị đến đâu cũng toàn là phân gà vừa thối vừa không vệ sinh, quây lại trong một phạm vi nuôi sẽ khá vệ sinh, phân gà dọn đi chính là phân bón hữu cơ tự nhiên có thể dùng để trồng rau.
Hàn Thành làm rào chắn hình cung vây ở một góc vườn rau, rồi thả gà con vào trong.
Tô Tiếu Tiếu thật lòng cảm thấy Hàn Thành thật khéo tay thậm chí còn nghi ngờ anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, mỗi một độ cao và độ rộng của sợi trúc gần như đều đồng nhất, khiến một cái rào vây nhỏ ở đó trông vô cùng đẹp mắt.
“Nếu có thể trồng một giàn bìm biếc để dây leo bò lên bờ rào vậy còn đẹp hơn.”
Hàn Thành nghĩ một chút rồi nói: “Vậy trồng giàn mướp, bí đao, mướp đắng, bí đỏ, đậu cô ve ở đây đi, hình như còn có thể trồng đậu Hà Lan nữa. Những thứ này đều là thực vật dây leo có thể nở hoa có thể kết quả cũng có thể ăn, nhưng bây giờ thích hợp trồng nhất chỉ có mấy thứ như rau hẹ và củ cải trắng. Mùa đông ở chỗ chúng ta không lạnh cho lắm, mướp và bí đao dùng băng dính quấn lại một chút nói không chừng cũng được, còn đậu cô ve cũng không chắc có phải đậu bốn mùa không nữa nhưng vẫn có thể trồng thử một ít.”
Ánh mắt của Tô Tiếu Tiếu nhìn Hàn Thành đã không chỉ đơn giản là tôn sùng nữa rồi, phương diện này thật sự là điểm mù kiến thức của cô. Cô dựng ngón cái với anh: “Đồng chí Hàn Thành, anh thật lợi hại! Ngay cả cái này mà cũng biết, em còn đang không biết nên trồng gì mới được đây.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Mẹ em chưa từng nói với em những thứ này sao?”
Cha mẹ nhà họ Tô rất thương con gái, hai anh trai cũng thương cô, phỏng chừng từ nhỏ đã thích cười cho nên cha mẹ mới đặt tên cô là Tiếu Tiếu, thường thì gia đình nông dân cũng không thể chăm ra được đứa trẻ có tính cách này như cô, chắc hẳn từ nhỏ mẹ cô đã chăm cô bên mình, những kiến thức căn bản của nông dân này cho dù không cố tình dạy thì chắc hẳn cô vẫn có thể nhìn quen mà biết chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận