Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 101. Sò biển

Chương 101: Sò biển
Đám trẻ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đã về nhà, Cơm Nắm nhỏ hô to từ ngoài cửa: “Mẹ ơi mẹ ơi, bé cưng của mẹ đã hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi đây!”
Tô Tiếu Tiếu đứng dậy, nhìn thấy phần áo trước người hai đứa nhỏ vén lên biến thành hình cái yếm đựng đầy ớt ở hai túi.
Cô cạn lời, duỗi tay đỡ trán: “Hai đứa các con sẽ không hái sạch ớt ở nhà bà nội đấy chứ?” Không phải cô nói chỉ vài quả thôi sao?
Cơm Nắm nhỏ đáp: “Trụ Tử nhỏ hái đó mẹ, không phải con đâu, con nói mẹ nói chỉ hái vài quả thôi, bọn con hái năm quả là được rồi, con chỉ hái có năm quả, còn Trụ Tử nhỏ hái mười bảy quả, tổng cộng bọn con có hai mươi hai quả ớt!”
Sau khi Cơm Nắm nhỏ học đếm vô cùng nhạy cảm với con số, thứ gì cũng phải đếm một cái để có được một con số, nếu không phải hạt gạo mà Tô Tiếu Tiếu cho vào nồi thực sự quá nhiều không thể đếm rõ được thì cậu bé còn muốn đếm một bát cơm có bao nhiêu hạt cho Tô Tiếu Tiếu biết.
Trụ Tử nhỏ bảo: “Không sao đâu dì Tô, quả nhỏ bọn cháu không hái, bà nội cũng không ăn ớt nhiều cho lắm, trước đây đều để hỏng trên cây hết.”
Được rồi, hái về rồi thì hái về thôi.
Tô Tiếu Tiếu tách trái ớt xanh màu lục ra thử một chút, hình như không cay đến vậy, phần còn lại để buổi tối có thể dùng để làm một món ớt xào.
Tô Tiếu Tiếu chỉ thái một quả ớt bỏ vào trong mấy con sò trong đó, phần mấy đứa trẻ ăn thì cô không bỏ.
Sò biển bỏ vào nồi hấp khoảng tám đến mười phút là xong, cho nên Tô Tiếu Tiếu đợi Hàn Thành về đến nhà mới cho vào nồi hấp, hải sản phải tươi mới, cho ra khỏi nồi bưng lên bàn ăn luôn mới vô cùng tươi ngon.
Thật ra bên dưới sò biển đệm miến là ngon nhất nhưng đáng tiếc không có miến, Tô Tiếu Tiếu thái vài lát cà tím lót bên dưới con sò, như vậy cho vào nồi hấp chín, cà tím lại có thể hấp thụ nước sốt mà con sò chảy ra, vừa bớt chuyện lại vừa ngon.
Hàn Thành dọn bàn và xới cơm xong thì sò ở bên Tô Tiếu Tiếu cũng ra khỏi nồi.
Vừa mới mở vung, đám trẻ lại ùa tới vây quanh cùng “oa.”
Trụ Tử nhỏ từ nhỏ trong nhà rất tiết kiệm nên trong trí nhớ của cậu bé chưa từng được ăn tươi như vậy, ngửi thấy mùi đó không nhịn được mà liên tục nuốt nước miếng.
Cơm Nắm ngửi mùi hương, bắt đầu khoe: “Trụ Tử nhỏ, em không lừa anh đúng không? Mỗi lần mẹ em nấu món ăn đều là món ngon số một mới, đây lại là món ngon hơn cả bánh hẹ sáng nay phải không?”
Trụ tử nhỏ gật đầu: “Ngon như nhau, món nào cũng ngon hết.”
Mỗi lần món mà Tô Tiếu Tiếu làm ra đều mới hơn, theo quan điểm của cậu bé về món ngon thì canh ngó sen và ốc đá tối hôm qua, bánh hẹ sáng nay, và sò biển bây giờ, tất cả đều không phải món sau ngon hơn món trước mà là món nào cũng ngon khác nhau, giống như trong miệng Cơm Nắm nói, mỗi một món đều là món ngon số một mới.
Trước đây Hàn Thành không thích ăn hải sản cho lắm vì hải sản thật sự rất tanh, cho dù bỏ rất nhiều gừng vào làm vẫn sẽ có mùi tanh, nhưng Tô Tiếu Tiếu làm thật sự không hề có một chút mùi tanh nào cả mà là một loại vị ngon rất thơm rất nhẹ nhàng khoan khoái.
“Không ngờ tỏi băm và hải sản lại hợp như vậy, không còn chút vị tanh nào hết.” Chút tóp mỡ đó và ớt lại càng như vẽ rồng điểm mắt, một chút cay cay thêm một chút vị mặn, vô cùng tươi mới.
Cho tới bây giờ Hàn Thành chưa từng nhìn thấy cách làm này, thật sự chỉ hận không thể cùng nuốt cả lưỡi xuống.
Ngay cả Hàn Thành còn như vậy, mấy đứa trẻ lại càng khỏi cần nói đến, ngay cả vỏ sò cũng không nỡ ném đi.
Bản thân Tô Tiếu Tiếu cũng rất thích, sò hoang dã vừa tươi vừa ngon miệng vốn đã rất ngon rồi, lại thêm tỏi băm vào thật đúng là vô địch. Đây cũng là lần đầu tiên cô thử cách làm thêm tóp mỡ này, không ngờ lại ngon bất ngờ.
“Hải sản rẻ hơn thịt, sau này có thể mua thêm chút hải sản để ăn, tỏi băm hấp làm gì cũng ngon hết, đáng tiếc là dầu không nhiều, bằng không còn có nhiều cách làm ngon hơn.” Những cách nào chiên trong dầu thì khỏi nghĩ đến bởi vì thật sự không có dầu.
“Mấy thứ như sò biển và cua không có thịt gì nên khá rẻ, phần lớn cũng không cần phiếu, còn mấy thứ như tôm và cá phần lớn vẫn cần phiếu.” Hàn Thành nói.
Đột nhiên Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến một lời đồn đãi, nói là trước đây trên sông Hoàng Phổ có lũ cá đỏ dạ lớn bơi đầy khắp sông, nhân dân nghèo khổ ở Thượng Hải không có cơm ăn mà chỉ có thể ăn cà ra qua ngày, cũng không biết có phải thật không nữa.
Nhưng lúc này sò và cua quả thật còn lâu mới được chào đón bằng thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận