Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 142. Yên lòng

Chương 142: Yên lòng
Tô Tiếu Tiếu như có linh cảm đột nhiên nhìn về phía cửa, phát hiện ra đấy thật sự là Hàn Thành, trưa nay anh không về nhà ăn cơm nên hôm nay Tô Tiếu Tiếu vô cùng nhớ anh, cô vui vẻ đứng bật dậy, ba bước thành hai chạy tới ôm anh, xoáy lên cái lúm đồng tiền nho nhỏ, nói: “Hàn Thành anh về rồi? Anh nhìn xem ai tới này!”
Hàn Thành duỗi tay xoa đầu vợ, nếu không phải có người ngoài ở đây thì anh cũng muốn hôn cô một cái, anh nhìn theo tầm nhìn của cô và trông thấy bộ dáng của Lý Ngọc Phụng, mới kính trọng gọi một tiếng “mẹ,” chẳng trách vợ lại vui vẻ giống như một đứa trẻ, hóa ra là mẹ tới.
Lý Ngọc Phụng cũng đứng dậy quan sát Hàn Thành, đều nói mẹ vợ vô cùng hài lòng về con rể mà mình chọn, bà ấy đúng là càng nhìn Hàn Thành lại càng thấy hài lòng: “Mẹ thấy các con đều béo lên một chút là yên tâm rồi.”
Vừa gặp được con gái Lý Ngọc Phụng cũng muốn nói cô hơi béo lên, sắc mặt cũng tốt lên không ít, trông người cũng vô cùng có tinh thần.
Hàn Thành đáp: “Tay nghề của Tiếu Tiếu tốt cũng chăm sóc bọn con rất tốt, lần này mẹ ở lại lâu một chút, nếm thêm tay nghề của cô ấy.”
Lý Ngọc Phụng vừa cười vừa đáp: “Nó đó, từ nhỏ đến lớn thích mày mò mấy thứ này, ngày trước ở nhà chúng ta không có điều kiện này, thứ này ở chỗ các con nhiều, không phải con bé càng có sức phá hơn sao, con cũng phải để ý nó một chút, nó chưa từng làm chủ nhà, trong lòng không tự biết.”
Hàn Thành: “Mẹ, Tiếu Tiếu rất tốt, thật sự vô cùng tốt, mẹ cứ yên tâm đi ạ.”
Tô Tiếu Tiếu ôm cánh tay của Hàn Thành, nói: “Mẹ, con không làm loạn phá hoại gì đâu, hôm nay con sẽ dùng số hải sản này làm món hải sản thập cẩm cho mọi người ăn.”
Nhìn thấy hai người này, đột nhiên Lý Ngọc Phụng nghĩ đến từ “trai tài gái sắc” này, trông bộ dạng của Hàn Thành cũng yêu thương con gái nhà mình như con gái, nên bà ấy nào còn gì không yên tâm nữa?
“Được được được, mẹ đợi ăn đó.”
Tô Tiếu Tiếu cũng không ngờ một thùng nhỏ đó hải sản lại nhiều như vậy.
Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhặt được gì cũng cho vào trong, mấy loại hải sản nhỏ giống như ốc hương này cũng không ít, nhặt ra được đầy một chậu.
Mấy đứa trẻ cùng nhau ăn bánh nhúng rồi cùng nhau ăn kẹo thỏ trắng và bánh in, Cơm Nắm triển lãm các loại đồ chơi nhỏ mà cha cậu bé đã làm cho cậu bé với Tiểu Bảo, chỉ mới một lúc thôi mà mấy đứa trẻ đã thân như anh em ruột rồi.
Tiểu Bảo vô cùng thích Bánh Đậu nhỏ, cảm thấy em trai nhỏ vô cùng đáng yêu, cứ hở tí là ôm cậu bé, cõng cậu bé, còn chia đồ tốt của mình cho cậu bé, Bánh Đậu nhỏ thích người anh trai này còn hơn cả anh trai ruột của mình.
Tô Tiếu Tiếu kêu các con ngồi trước vòi nước rửa hải sản, Cơm Nắm nhỏ hỏi Trụ Tử nhỏ: “Trụ Tử nhỏ, trước đây tại sao anh không tới bên biển nhặt ốc mà phải đi lên núi nhặt ốc đá vậy? Ốc biển này lớn hơn ốc đá nhiều, chắc hẳn cũng ngon hơn.”
Trụ Tử nhỏ nghĩ đến gì đó, vẻ mặt ảm đạm hẳn đi: “Bà nội không cho đi, nói ven biển nguy hiểm.”
Tiểu Bảo nối tiếp câu chuyện: “Ốc đá nhỏ cũng rất ngon mà, trong con suối nhỏ ở quê bọn tớ cũng có, có đôi lúc tớ nhặt về để cô làm cho ăn, cô làm vô cùng ngon luôn ấy, trong ruộng ở thôn bọn tớ còn có ống vặn to như thế này cơ.”
Tiểu Bảo so với con ốc hương lớn nhất một chút: “To như cái này này, vào tết Trung Thu ăn là ngon nhất, khi bà nội đi gặt lúa nước, tớ sẽ cùng bà nội đi nhặt ốc vặn, có thể nhặt đầy một chậu to, có đôi lúc còn có thể nhặt được lươn và cá trê nữa, tớ còn nhặt được một ổ trứng chim trong bụi rơm nữa cơ.”
“Uầy…” Lời nói của Tiểu Bảo thu hút tiếng hoan hô và sự ngưỡng mộ tập thể của lũ trẻ.
Cơm Nắm nhỏ chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vui rồi: “Em chưa từng thấy lúa nước bao giờ cũng chưa từng thấy lươn với cá trê, lại càng chưa từng nhặt được trứng chim, Trụ Tử nhỏ, khi anh đi lên núi nhặt ốc đá có nhặt được trứng chim không?”
Trụ Tử nhỏ nghĩ ngợi: “Anh từng thấy rồi nhưng ở trên cây cao cơ nên anh không lấy được.”
Tiểu Bảo nói: “Thì trèo lên đó thôi, các cậu không biết trèo cây sao? Tớ biết trèo cây đấy nhé, để tớ dẫn cậu đi, tớ giúp cậu lấy tổ chim xuống, chắc chắn là nguyên một tổ luôn.”
Khi Tiểu Bảo nói lời này đúng lúc Lý Ngọc Phụng vừa vặn đi qua, bà ấy lại vỗ vào cái mông nhỏ của Tiểu Bảo: “Cháu lại lén lút leo cây lúc nào hả? Cháu còn muốn dạy hư các em sao, muốn ăn đòn đúng không? Trèo cây rất nguy hiểm, mấy đứa các cháu tuyệt đối không được nghe lời anh, biết chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận