Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 697: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 8

Giang Tuyết lại hút mạnh hai hơi thuốc: “Chuyện em từng thích Hàn Thành anh đã nghe nói chưa?”
Chuyện này thật ra đã là quá khứ ở chỗ Cố Triển Vọng, ngược lại không ngờ cô ta sẽ hỏi thẳng thắn như vậy, anh
ta gật đầu: “Biết, khi em đi học có thích Hàn Thành”
“Ngại không?” Giang Tuyết thở ra một vòng khói, híp nửa mắt hỏi anh ta.
Cố Triển Vọng nhìn đôi mắt của cô ta với vẻ nghiêm túc: “Bây giờ còn thích không?” Giang Tuyết thành thật lắc đầu, cười tự giễu: “Không thích, thậm chí còn không thể xác nhận có từng thích
hay không, nói một cách chính xác chắc hẳn là cha em thích gia thế nhà họ Hàn, hy vọng thông qua liên hôn
có được một vài lợi ích. Đáng tiếc tính toán của ông ta thất bại rồi, Hàn Thành không có ý đó với em, em cũng không có thói quen quấn riết không buông”
Cố Triển Vọng duỗi tay kéo eo cô ta áp về phía mình: “Của cải nhà anh cũng không tồi, cha em chắc hẳn cũng sẽ
rất hài lòng về anh
Người phụ nữ này thông minh hơn trong tưởng tượng của anh ta, nói chuyện chỉ vài từ ít ỏi đã nói rõ giữa cô
ta và Hàn Thành đã hơn mười năm không qua lại. Nếu nói anh ta vốn còn có chút nghi ngờ về việc tại sao đột nhiên Giang Tuyết lại muốn gả cho anh ta, sau khi cô ta nói xong lời này, ngay cả một chút băn khoăn cuối cùng của anh ta cũng biến mất. Đại khái chính là khi cô ta muốn kết hôn anh ta lại vừa vặn xuất hiện. Quan điểm hôn nhân của anh ta khác với phần lớn đàn ông hiện nay, nếu như chỉ muốn lấy một người phụ nữ về làm ấm giường
hoặc là tiếp nối đời sau thì anh ta sẽ không độc thân cho đến hiện giờ, kiểu anh ta muốn chính là loại thẳng thắn không rụt rè và chân thành như cô ta.
Điểm nào của Giang Tuyết cũng hợp khẩu vị của anh ta, anh ta tin suy nghĩ của cô ta và anh ta cũng như nhau.
Giang Tuyết bóp thuốc lá nữ trên tay, hít một hơi thuốc lá cuối cùng ngậm trong miệng rồi phả vào mặt Cố Triển Vọng, thuận thế hôn lên môi anh ta, sau đó buông ra bảo: “Em không muốn cho nhà biết mối quan hệ của chúng ta, càng không muốn bọn họ lại gần người chồng em hút máu. Cố Triển Vọng, người anh lấy là em chứ không phải cả nhà em, anh đừng và cũng không cần thiết đối phó với bọn họ, chúng ta cứ sống như vậy là được”
Giang Tuyết nói xong lại hôn lên môi Cố Triển Vọng thật sâu sau đó buông ra, quay cái eo nhỏ xoay người đi mở cửa phòng, rồi quay lại bảo: “Em xem anh mang gì ngon cho em nào.
Cố Triển Vọng: “…” Vừa rồi chắc hẳn nên làm cô ta mới phải, khó chịu quá.
Đã rất lâu rồi Giang Tuyết chưa ăn cơm trưa no như vậy, Cố Triển Vọng cần thời gian để bình tĩnh nên ngồi
xuống ăn cơm một chút với cô ta, phần lớn cơm canh đều vào bụng Giang Tuyết.
Giang Tuyết ăn một miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng, gật đầu: “Tam Xan Tứ Lý quả nhiên danh bất hư
truyền, ngon.
Cố Triển Vọng không ngờ cô ta gầy như vậy lại có thể ăn nhiều thứ như thế: “Cơm của bộ đội các em rất kém sao? Em như vậy giống như vài ngày rồi chưa được ăn no vậy?”
Cố Triển Vọng lại bóc tôm muối tiêu bỏ vào trong bát của Giang Tuyết, anh ta nhìn ra được không phải cô ta
không thích ăn tôm mà là ngại bóc vỏ, anh ta bóc cho cô ta, cô ta đều ăn hết, thật đúng là đại tiểu thư nóng nảy, có số để người hầu hạ.
Giang Tuyết cũng không khách sáo với anh ta mà gắp tôm lên ăn sạch, đáp như thật: “Bình thường em không ăn
com trua.”
Tay bóc tôm của Cố Triển Vọng dừng lại: “Tại sao?”
Giang Tuyết nhún vai: “Không muốn đến nhà ăn, phiền lắm.
Cố Triển Vọng nghĩ đến phản ứng của những đồng nghiệp vừa rồi của cô ta, lại nghĩ đến tính cách và tác phong
làm việc của cô ta, đại khái cũng đoán ra được là chuyện gì, người phụ nữ như cô ta khiến người đố kỵ cũng rất
bình thường, nếu không phải mình đích thân nghiệm chứng thì anh ta cũng không tin cô ta lại giữ lần đầu tiên của mình đến tận bây giờ.
Nghĩ đến đây, trái tim của Cố Triển Vọng không khỏi mềm hơn: “Anh là khách quý của Tam Xan Tứ Lý, tiêu
chuẩn bữa cơm cùng một đãi ngộ với Bánh Bao nhỏ, thích ăn thì sau này ngày nào anh cũng đưa tới cho em.
Giang Tuyết ăn no rồi, duỗi tay ngăn con tôm đưa tới của anh ta, lắc đầu: “Thi thoảng ăn một bữa là được, ngày nào cũng đưa tới sẽ quá phiền phức.
Cố Triển Vọng nhếch khóe môi cười: “Em kêu anh ngày nào cũng đưa thì anh không có thời gian đâu, nhưng trợ
lý của anh có thời gian, từ Quốc Vương qua đây cũng không xa.
Cố Triển Vọng liếc mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới, thấp giọng nói: “Trên người em không có chút thịt cũng không dễ ôm, ăn nhiều một chút đi.
972 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận