Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 745: Phiên ngoại về bọn nhỏ 31 [Toàn Hoàn Văn Xong]

Không thể không nói ánh mắt của Bánh Bao nhỏ thật sắc, bắt đầu từ giữa thập niên chín mươi chính là thời đại.
hoàng kim phát triển của ngành bất động sản, tương lai mấy chục năm sau kinh tế nước nhà phát triển nhanh chóng có bất động sản cống hiến sức mạnh lớn nhất. Tô Tiếu Tiếu và Cố Triển Vọng vốn cũng dự định tích lũy đủ vốn sẽ bắt đầu tiến quân vào ngành bất động sản, ngược lại không mưu mà hợp với suy nghĩ của Bánh Bao.
nhỏ.
Người trong nhà lục tục trở về, hôm nay hiếm khi tập trung đông đủ, Hàn Thành xin nghỉ làm sớm, vợ chồng Nhã Lệ cũng xin nghỉ phép, ông cụ Trương cũng không đi đánh cờ, hai gia đình quyết định tổ chức tiệc nướng trong sân nhà mình.
Chuyện xưa nghĩ lại mà kinh, vừa quay đầu lại đã hai mươi năm trôi qua, ngày trước khi ở thị trấn Thanh Phong, ngày lễ ngày tết Tô Tiếu Tiếu thi thoảng cũng sẽ tập trung mọi người tới nhà nướng đồ, thường đều là gia đình cô, gia đình Nhã Lệ và gia đình Châu Ngọc Hoa. Ở đây không thể không nói một chút đến gia đình Châu Ngọc Hoa. Ba năm trước Triệu Tiên Phong và Châu Ngọc Hoa được điều về thủ đô công tác nhưng trường học của Cá Nhỏ lại cách nơi này khá xa, bọn họ vì chiều theo con trai lại mua một căn nhà nhỏ gần trường đại học của.
Cá Nhỏ, bình thường đều sẽ ở trong căn nhà đó, qua đây một chuyến cũng không dễ dàng gì. Ngược lại Cá Nhỏ thường đi tìm đám người Cơm Nắm và Trụ Tử chơi, hôm nay cũng hiếm khi tập trung đủ cả vợ chồng Châu Ngọc Hoa.
Bé Út nghỉ hè cũng tới thủ đô chơi, năm sau cậu bé sẽ thi đại học cho nên chủ yếu vẫn lấy ôn tập làm chính, các anh chị trong nhà đều là học bá hiển nhiên cậu bé cũng không thể rớt lại, bây giờ bọn trẻ đều ở một căn nhà trong số những ngôi nhà Tô Tiếu Tiếu đã tặng cho bọn trẻ, hai cái còn lại tạm thời còn đang cho thuê. Đại Bảo.
và Tiểu Bảo đều là ban ngày ăn cơm ở đơn vị, ban ngày Bé Út ở nhà ôn tập, đến buổi tối mọi người tập trung cùng nhau ăn cơm tối. Mỗi ngày đều có thể gặp nhau, vẫn giống như lúc nhỏ đến tối vẫn rất náo nhiệt. Bình thường người lớn và trẻ nhỏ đều bận việc riêng, giống như hôm nay toàn bộ người lớn và trẻ nhỏ đều tụ lại.
vẫn thật hiếm có.
Hiển nhiên Bánh Bao nhỏ thích náo nhiệt cũng sẽ không bỏ rơi gia đình cha nuôi của mình, khi Cố Triển Vọng.
tới lại mang thêm không ít hoa quả và rau xanh vào miệng cho mọi người, còn đặc biệt mua riêng quà cho Bánh.
Bao nhỏ.
Bằng không sao lại nói Bánh Bao nhỏ cũng là đứa trẻ được thương yêu nhất trong nhà, Cố Triển Vọng và Giang Tuyết vô cùng thương cậu bé, từ nhỏ đến lớn không biết đã tặng cho cậu bé bao nhiêu quà.
Bánh Bao nhỏ nhận món đồ đen sì sì mà cha nuôi đưa cho đó nghiên cứu một lúc, rồi hỏi Có Triển Vọng: “Cha.
nuôi, đây là máy ảnh ạ?”
Cố Triển Vọng gật đầu: “Đúng, máy ảnh kỹ thuật số, còn chưa đem bán đâu, phỏng chừng phải hai năm nữa mới.
có thể chính thức đưa vào thị trường nước ta, cha còn phải nghiên cứu xem thứ này có đáng làm không, tốn.
không ít công sức mới có được đến tay đấy, cha đoán là con sẽ thích”.
Bánh Bao nhỏ cũng vô cùng có hứng thú với các sản phẩm công nghệ cao, vui vẻ đến mức đôi mắt híp thành.
đường kẻ: “Thích ạ, con cảm ơn cha nuôi!”
Bánh Bao nhỏ nghiên cứu nút bấm nhưng vẫn rất ngốc nghếch, sau khi lấy góc tốt rồi nhấn cửa trập là có thể.
thành ảnh cũng khiến cậu bé vui vẻ muốn xỉu, giơ máy ảnh lên gọi mọi người: “Nào nào nào, cha nuôi mang bảo bối hay tới rồi, vừa vặn hôm nay chúng ta đông đủ, mọi người cùng chụp chung một bức ảnh đi Tô Tiếu Tiếu cầm máy ảnh kỹ thuật số nhìn một cái, gật đầu: “Quả thật là đồ tốt, có thị trường ít nhất hai mươi.
năm sau không lo bán. Thứ này đến cuối thập niên chín mươi đầu năm hai nghìn mới là thời kỳ lời lãi chân chính.
Khi đó gần như mỗi người một cái, qua thêm mười năm lại dần dần bị điện thoại thay thế, bây giờ mới là đầu.
thập niên chín mươi vẫn còn mười mấy hai mươi năm nữa mới đến thời kỳ lời lãi, không gian lợi nhuận lớn bao nhiêu có thể nghĩ cũng biết, bây giờ Cố Triển Vọng có thể lấy được một cái cũng không dễ gì.
Cố Triển Vọng biết Tô Tiếu Tiếu biết phân biệt hàng, cũng biết lại sắp khai thác nghiệp vụ mới: “Vậy chúng ta nghiên cứu thử đi”.
Tô Tiếu Tiếu hào phóng đáp: “Được, vẫn theo quy tắc cũ.
Tô Tiếu Tiếu là đối tác ăn rơ nhất mà Cố Triển Vọng từng gặp, ánh mắt nhìn thị trường rất sắc bén, xưa nay việc.
có thể làm đều giải quyết dứt khoát, không thể làm thì bác bỏ ngay, tuyệt đối không dài dòng, nhìn thì yếu đuối.
lại có sự quyết đoán hơn đại đa số đàn ông, quan sát hạng mục cũng cái này chuẩn hơn cái kia, hợp tác làm ăn với người như vậy thật sự vừa bớt lo vừa bớt sức. Lúc này dù sao máy ảnh kỹ thuật số cũng là một thứ khan hiếm đám trẻ cũng giành nhau để xem. Nhóm người lớn đều ăn ý xếp thành hàng chữ nhất trước, ông cụ Trương ngồi ở chính giữa hàng đầu, hai bên lần.
lượt là Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành, Nhã Lệ và Trương Hồng Đồ, Triệu Tiên Phong và Châu Ngọc Hoa đứng cạnh vợ chồng Tô Tiếu Tiếu, Cố Triển Vọng và Giang Tuyết đứng cạnh vợ chồng Nhã Lệ.
Thứ mà Cố Triển Vọng mang tới rất đầy đủ, ngay cả mấy phụ kiện như túi đựng máy ảnh, giá ba chân cũng.
không bỏ sót, đợi người lớn xếp đội hình xong, mấy đứa trẻ đã nghiên cứu xong phải đặt thời gian thế nào. Bọn trẻ đặt thời gian hẹn rồi nhanh chóng chạy tới xếp thành hàng chữ nhất phía sau người lớn, chính giữa là Cơm Nắm và Trụ Tử, Cơm Nắm ôm Bánh Đậu nhỏ, Trụ Tử ôm Bánh Trôi nhỏ, Cá Nhỏ ôm Tiểu Bảo, một tay.
Bánh Bao nhỏ ôm Đại Bảo tay còn lại ôm Bé Út, đứa trẻ nào một tay rảnh rỗi đều sẽ ôm nhau nối thành hàng, đồng thanh đếm ngược thời gian cuối cùng: “Năm, bốn, ba, hai, một… chi…”
Máy ảnh kỹ thuật số “tách” một tiếng, nụ cười của tất cả mọi người đều được ghi lại, toàn bộ thời khắc vui vẻ.
đều đọng lại trong tấm ảnh này mà cuộc đời hạnh phúc của bọn họ vẫn còn đang tiếp diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận