Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 242: Thư

Ngay khi đọc thấy con gái có tin vui, Lý Ngọc Phụng kích động đến mức lẩm bẩm liên tục “cảm ơn trời xanh bảo
vệ, cảm ơn Bồ Tát phù hộ” mấy đứa trẻ nhà họ Hàn đều là trẻ ngoan nhưng không phải do bản thân Tô Tiếu Tiếu sinh ra cũng là một chuyện khiến trong lòng Lý Ngọc Phụng cứ cảm thấy không ổn định. Lần này thì tốt rồi, dù
sao bé trai ở nhà Hàn Thành đông nên Tô Tiếu Tiếu sinh con trai hay con gái đều không áp lực, tảng đá trong lòng bà ấy cũng xem như bỏ xuống được rồi.
Lý Ngọc Phụng vừa kích động đã làm kinh động đến Tiểu Bảo, cậu bé thò cái đầu nhỏ vào trong phòng nhìn thấy
bà nội đọc thư mà mắt đỏ hoe, Tiểu Bảo thông minh nghĩ đến gì đó, lập tức vọt tới kiễng mũi chân bám vào tay bà nội: “Bà nội bà nội, có phải thư của cô cháu không ạ!”
Rõ ràng là câu hỏi nghi vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Lý Ngọc Phụng vỗ vào tay của cháu trai một cách tức giận: “Đúng, cháu buông tay ra trước đã, Cơm Nắm, Trụ
Tử và Bánh Đậu nhỏ đều viết thư cho cháu, để bà lấy cho cháu.
Tiểu Bảo buông tay bà nội ra, đợi với vẻ chờ mong.
Ba người Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ viết riêng cho Tiểu Bảo một lá thư, Lý Ngọc Phụng lấy cho cậu bé,
Tiểu Bảo cầm thư mà nhảy cẫng lên vui vẻ: “Bà nội, đây là của cháu sao? Của mình cháu sao?”
Lý Ngọc Phụng gật đầu và đáp: “Đúng, viết riêng cho cháu đấy.
“Vậy cháu muốn tự mình cất đi!” Tiểu Bảo sáu tuổi có được lá thư đầu tiên quý giá nhất trong cuộc đời, khi cầm
được cũng không nỡ dùng sức, chỉ sợ bất cẩn một cái sẽ làm hỏng giấy viết thư.
Cơm Nắm viết ở trên cùng, đầu tiên nói về chuyện mẹ mang thai em gái, Tiểu Bảo cũng ngạc nhiên, nhìn Lý
Ngọc Phụng với vẻ khó tin: “Bà nội, cô mang thai em gái có phải có nghĩa sẽ sinh cho bọn cháu một em gái
không ạ?”
Lý Ngọc Phụng lắc đầu: “Phải sinh ra mới biết là em trai hay là em gái, hình như nhà chúng ta không có số có con gái cho lắm, nói không chừng vẫn là một thằng nhóc thối.
Lời này của Lý Ngọc Phụng không sai, trước không nói nhà Hàn Thành nhưng nhà họ Tô nói ra cũng thật thần
kỳ, tính từ ba đời trước thì cũng chỉ có mỗi một đứa con gái là Tô Tiếu Tiếu, trưởng bối, đồng bối và tiểu bối của cô, ngoại trừ cô ra thì không có con gái, cho nên không chỉ Tô Vệ Dân và Lý Ngọc Phụng thương yêu đứa
con gái này mà những trưởng bối khác trong gia tộc, ông nội bà nội của cô khi còn tại thế cũng thương cô nhất,
bằng không cũng sẽ không đưa cô vào trường cấp ba trong thành phố đi học, một lòng muốn cho cô lên đại học rời khỏi nông thôn mà trong nhà cũng không có một người nào phản đối. Đương nhiên, Tô Tiếu Tiếu cũng không chịu thua kém, tính cách vừa ngoan vừa ngọt ngào vừa thích cười, còn năm nào cũng thi đứng nhất nữa, trường cấp ba thành phố chỉ tuyển ba người tới từ huyện bọn họ mà cô lại thi đỗ với thành tích hạng nhất, khi đó thi vào đại học còn chưa bị hủy bỏ, không biết đã khiến bao nhiêu người
ngưỡng mộ, nói Tô Tiếu Tiếu tương đương với bước nửa bước chân vào đại học rồi. Từ nhỏ đến lớn Lý Ngọc Phụng thật sự đã bảo vệ cô như con mắt.
Có thể nói ngoại trừ lần đó vì thanh niên trí thức mà nghĩ quẩn ra thì Tô Tiếu Tiếu chưa từng khiến bà ấy phiền lòng, chỉ là vận may của con gái không tốt, sắp bước vào cánh cổng thi đại học thì đột nhiên có tuyên bố hủy bỏ. Tuy rằng mới đầu con gái muốn gả cho Hàn Thành Lý làm Ngọc Phụng cũng không hài lòng cho lắm, cảm thấy con gái chịu thiệt, nhưng sau khi qua đó một chuyến, bây giờ bà ấy lại chẳng hài lòng về bất kỳ ai ngoại trừ Hàn
Thành hết, lại còn nhanh như vậy đã có con rồi, Lý Ngọc Phụng nghĩ mà vui lòng, con gái bà ấy vẫn rất có phúc khí đấy chứ.
Tiểu Bảo đọc thư một cách nghiêm túc, Cơm Nắm và Trụ Tử dùng ngôn từ đơn giản nhất nói với cậu bé rất nhiều chuyện thú vị ở trường học và ở trong nhà, có vài chữ hơi sâu cậu bé cũng không nhận ra nhưng dựa vào suy đoán cũng biết nó có nghĩa gì. Bánh Đậu nhỏ vẽ hai người lớn và ba đứa trẻ nhỏ một cách nguệch ngoạc, bên trên Cơm Nắm lần lượt viết tên của người trong nhà, còn thêm một câu “nhớ anh lắm, Tiểu Bảo đọc liền mấy lần, nước mắt cũng sắp chảy ra mới gấp thư lại một cách đầy trân trọng.
Tiểu Bảo đọc xong thư của mình rồi lại kiễng chân nhìn thư trong tay Lý Ngọc Phụng: “Bà nội ơi, cháu rất nhớ cô và đám người Cơm Nắm, chú đã đồng ý với cháu khi nào tết sẽ về đây, trong thư của bà có nói không ạ?” Lý Ngọc Phụng đưa thư cho Tiểu Bảo đọc, nhấn vào đầu cậu bé: “Cô cháu nói muốn về nhưng chú cháu bảo phải xem tình trạng cơ thể của cô đã, cháu yên tâm, cho dù cô không về được thì chú vẫn sẽ dẫn đám người Cơm
Nắm về đây đón cháu và Đại Bảo tới đón năm mới thôi.
1037 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận