Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 84. Nhỏ nhen

Chương 84: Nhỏ nhen
Cô rất buồn bực, không phải chỉ là giữa hai đứa trẻ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ thôi sao? Không đến mức phải ghi thù như vậy chứ?
Cô nhận xương, vừa cười vừa bảo: “Có khả năng là rảnh rỗi hỏi nhiều mà thôi, không sao, cảm ơn anh.”
Lão Hồ nhìn xung quanh không có người mới đè thấp giọng nói, bảo: “Mẹ Cơm Nắm, tôi nói với cô này, con người cô ta có hơi nhỏ nhen, tôi khuyên cô vẫn đừng nên đắc tội với cô ta thì hơn, lần nào tôi không để lại cho cô ta phần thịt ngon nhất thì hôm đó con trai tôi là đứa duy nhất bị đứng phạt hoặc là bị phê bình.”
Tô Tiếu Tiếu cảm ơn lão Hồ, thầm nghĩ tôi đã được lĩnh giáo rồi.
Về đến nhà, Cơm Nắm lại ngồi xổm trong vườn đào giun đất, còn dẫn cả Trụ Tử nhỏ cùng nhau đào.
Có khả năng đào được một đống to rồi, Cơm Nắm “oa” một tiếng, mang đi đút cho Cháo Bột Mì Cơm: “Bột nhỏ Mì nhỏ Cơm nhỏ tụi mày không được giành đâu đấy, cái này để lại cho Cháo nhỏ nhé, nó là đứa lớn nhất, tao muốn ăn đùi gà của nó!”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Đứa nhỏ này cũng không biết giống ai, vẫn là đáng yêu hơn trước đây một chút, nhưng hôm nay giao nhiệm vụ cho cậu bé vẫn hoàn thành rất xuất sắc.
“Dì Tô.” Trụ Tử nhỏ vẫn có hơi dè dặt.
Tô Tiếu Tiếu thả Bánh Đậu nhỏ xuống, kêu cậu bé đi tìm các anh chơi.
“Trụ Tử không cần khẩn trương, nhà chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, cứ như ở nhà cháu là được.”
“Mẹ ơi mẹ về rồi ạ! Mẹ lại mua đồ ngon gì thế?” Cơm Nắm nhỏ vất cái xẻng bằng trúc chuyên dùng để đào giun mà Hàn Thành làm cho cậu bé xuống, vung đôi chân nhỏ như khẩu pháo nhỏ chạy tới xem đồ trong tay Tô Tiếu Tiếu.
“Xương lớn? Hôm nay nhà chúng ta lại ăn mì lòng heo sao ạ? Ôi, lòng heo đâu?” Cơm Nắm vẫn còn nhớ kỹ lòng heo và mì canh xương lần trước, cho rằng hôm nay lại có thể ăn lại một lần.
“Hôm nay không có lòng heo, con lấy ngó sen mà hôm qua Đôn Đôn mang tới qua đây, tối nay chúng ta sẽ ăn ốc xào và canh ngó sen.” Tô Tiếu Tiếu đáp.
Cơm Nắm “oa” một tiếng cổ vũ rồi nói một câu: “Chắc chắn lại là một món ngon số một nữa rồi đây!” Rồi chạy “bịch bịch” vào nhà kho ôm ngó sen ra.
Tô Tiếu Tiếu vớt ốc đã đổi mấy lần nước ra, vẫn khá lúng túng với mấy thứ như thùng này.
Kiếp trước cô cũng rất thích khều ốc, hiếm khi đi chợ đêm gọi một đĩa uống thêm chai bia mới tính là không đi uổng công, nhưng tự mình làm thứ này thật sự rất phiền, thịt của ốc đá săn và ngon hơn ốc ruộng nhưng cái đầu cũng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ to hơn ngón tay cái một chút khiến khâu xử lý vô cùng phiền phức.
Cô tìm được cái kìm, nhắm chuẩn vào đuôi ốc nhọn rồi dùng sức cắt đứt chỉ còn lại phần đầu ốc, ốc đồng to bằng ngón tay cái như thế nhưng phần có thể ăn cũng chỉ có chút như vậy, nhưng số lượng quá nhiều cũng không biết phải làm đến khi nào nữa.
Trụ Tử chuyển hai tảng đá một lớn một nhỏ tới rồi ngồi xổm bên cạnh Tô Tiếu Tiếu, cũng không nói gì mà cầm một con ốc đá đặt lên trên tảng đá to, giữ đầu ốc rồi dùng tảng đá nhỏ ở một tay khác đập vào đuôi ốc, vậy là một con ốc đã được xử lý xong xuôi xuất hiện.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Cô nghe thấy âm thanh vỡ vụn từ chỉ số thông minh của mình.
Lại còn có thể dùng thao tác như vậy sao, trí tuệ sinh hoạt của cô còn không bằng một đứa trẻ sáu tuổi.
“Trụ Tử nhỏ giỏi quá đi! Cháu đi bê cái ghế nhỏ tới đây ngồi rồi chúng ta cùng nhau làm, cũng may có cháu tới giúp, bằng không một thùng ốc này dì không biết phải làm đến bao giờ nữa.”
Cơm Nắm nhỏ cũng học theo, học Trụ Tử nhỏ giúp mẹ xử lý ốc.
“Các con cẩn thận một chút, Cơm Nắm con đừng giơ đá cao như vậy, cẩn thận đập vào ngón tay!” Trụ Tử nhỏ làm việc nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết từng làm việc này không ít lần nên Tô Tiếu Tiếu cũng không lo lắng như vậy, nhưng Cơm Nắm nhỏ này giơ đá cao hơn đỉnh đầu, toàn bộ con ốc đều đập nát bét, khiến Tô Tiếu Tiếu nhìn vào mà phát sợ lên được.
“Không đâu dì, ốc lớn như vậy mà.” Trụ Tử nhỏ đáp.
Trụ Tử nói nói xong kêu Cơm Nắm nhẹ nhàng một chút, nhắm vào ngay đít mà đập.
Ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng muốn thử, Tô Tiếu Tiếu giật mình vội vàng ôm cậu bé chạy một chút xa.
Sau khi Cơm Nắm nhỏ đập nát vài con cũng quen tay, thêm sự giúp đỡ của hai trợ thủ khiến Tô Tiếu Tiếu thấy thoải mái không ít, cuối cùng thấy còn lại không nhiều, cô đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị canh ngó sen, kêu hai đứa nhỏ xử lý nốt phần còn lại.
Canh ngó sen cũng không có kỹ thuật gì cả, xương hầm ra nước, ngó sen xắt miếng lớn bỏ vào nồi rồi lại thêm một ít lạc, thêm nước đủ nhiều để ninh hai tiếng là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận