Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 89. Đứa nhỏ tham ăn

Chương 89: Đứa nhỏ tham ăn
Buổi tối khi đi ngủ, Tô Tiếu Tiếu như thường lệ kể chuyện trước khi ngủ cho tụi nhỏ.
Ba đứa trẻ ngủ cạnh nhau còn Tô Tiếu Tiếu ngồi ở ngoài cùng, kể chuyện [Ngựa con qua sông] cho bọn trẻ.
Cơm Nắm càng nghe càng cảm thấy mình chính là chú ngựa nhỏ đó được ngựa mẹ phái ra ngoài đưa lúa mì: “Mẹ ơi, mẹ chính vì câu chuyện này cho nên mới bắt đầu phái con ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Đáng tiếc ở chỗ chúng ta không có sông, bằng không con cũng muốn thử xem rốt cuộc nước sông có nông như bác Trâu nói hay không hay là sâu giống như Sóc đã nói, hay là đợi khi hồ sen ở nhà bà Trương có nước, con vào hồ sen thử nhé mẹ?”
Tô Tiếu Tiếu lần đầu tiên có suy nghĩ muốn đánh vào mông đứa trẻ này một trận, nghe nửa ngày sao cậu bé lại đưa ra một kết luận như vậy?
“Cơm Nắm, đây chỉ là truyện cổ tích, là khi gặp phải chuyện gì cũng không thể chỉ nghe người khác nói ra sao mà phải có suy nghĩ của riêng mình và vận động đầu óc của mình, dưới tiền đề đảm bảo không có nguy hiểm, đích thân thử mới có thể biết được chân tướng của sự việc, chứ không phải thật sự muốn đi kiểm tra xem nước sông nông hay sâu. Tục ngữ nói sông biển nguy hiểm hơn núi, chúng ta đều phải có lòng kính sợ với sông biển, các con tuyệt đối không thể tùy tiện xuống nước chơi, biết chưa?”
Cơm Nắm vẫn không đồng ý: “Vậy tại sao Trụ Tử nhỏ có thể đi đến bên khe suối nhặt ốc đá chứ, khe suối không phải là nước sao ạ?”
Tô Tiếu Tiếu: “…”
Cô có thể ở trước mặt trẻ con nhà người ta nói là nhà người ta không có gì ăn nên chỉ có thể đi mò ốc đá ở bên khe suối để ăn sao?
Giọng nói bình tĩnh của Trụ Tử nhỏ vang lên trong màn đêm: “Cơm Nắm, anh mò ốc là vì trong nhà không có thức ăn, hơn nữa khe suối rất nông, chỉ nông đến hết bàn chân của anh thôi, sẽ không nguy hiểm.”
Trước đây Trụ Tử nhỏ rất ghét ốc đá bởi vì ăn đến phát sợ lên được, mỗi lần bà nội đều bỏ thêm chút muối vào, dùng nước luộc chín rồi ăn nên rất tanh, rất cứng cũng không ngon, mãi cho đến hôm nay cậu bé mới biết hóa ra ốc còn có thể ăn ngon như vậy.
Cậu bé cũng rất biết ơn ốc đá, nếu không phải bà nội tìm dì Tô đổi ốc đá thì có khả năng cả đời này cậu bé cũng sẽ không gặp được một gia đình tốt như vậy, cũng sẽ không gặp được người bạn như Cơm Nắm, càng không có cơ hội ngủ ở đây và nghe dì Tô dịu dàng kể truyện cổ tích.
“Vậy Trụ Tử nhỏ này, sau này em đi mò ốc với anh được không, rồi lại kêu mẹ làm cho chúng ta ăn, được không mẹ ơi?”
Tô Tiếu Tiếu vẫn chưa phản ứng lại được, sao cái đứa nhỏ tham ăn này lại chuyển đến phương diện này vậy?
“Bây giờ không được, đợi con lớn hơn chút nữa mới được.” Tô Tiếu Tiếu bảo, trẻ con mới đầy năm tuổi, cô cũng không yên tâm cho cậu bé đi tới bên khe suối chơi.
“Vậy phải lớn bao nhiêu mới được tính là lớn lên ạ? Ngày mai con cũng lớn lên được không?” Cơm Nắm lại hỏi.
Mới chỉ qua vài ngày mà đứa trẻ đã không dễ lừa nữa rồi, trước đó truyện kể đã không phải là truyện trước khi đi ngủ mà là đại hội thảo luận trước khi đi ngủ: “Bây giờ con mau đi ngủ, sáng ngày mai đi chạy bộ với cha, đợi đến khi cha nói Cơm Nắm đã trưởng thành rồi thì mới được.”
“Vâng ạ.” Cơm Nắm nhỏ nhắm mắt, cậu bé vẫn rất nghe lời.
Khi Tô Tiếu Tiếu đi ra khỏi phòng của đám trẻ thì đèn phòng Hàn Thành vẫn còn sáng. Cô rón rén bước tới, thấy anh vẫn còn dựa vào bàn làm việc dưới ánh đèn, có khả năng là đang viết báo cáo gì đó.
Đều nói đàn ông nghiêm túc làm việc thu hút nhất, Tô Tiếu Tiếu xoay tay nắm cửa, thò cái đầu nhỏ vào liếc mắt nhìn một cái rồi lại rụt lại, tránh cho làm phiền anh làm việc.
Đầu của cô vừa mới rụt về thì giọng nói trầm thấp của chồng đã truyền tới: “Có chuyện gì sao? Vào đây nói.”
Tô Tiếu Tiếu lại nghiêng đầu thò vào, cong đôi mắt lại, lắc đầu: “Không sao, ngủ ngon.”
Hàn Thành bật cười: “Ngủ ngon.” Ngày mai nên đi giục kiểm tra chính trị tiếp mới được, Hàn Thành thầm nghĩ.
Mấy ngày này Tô Tiếu Tiếu đều ngủ với các con, còn tối nay ngủ một mình ở phòng khách ít nhiều vẫn có hơi không quen, nhưng cũng hiếm khi được tĩnh tâm để suy nghĩ.
Còn khoảng bốn năm nữa mới đến thời điểm khôi phục kỳ thi đại học, cho dù nền móng của nguyên chủ rất vững chắc nhưng mỗi ngày cô đều bận rộn, nếu không ôn cũ biết mới và cứ mãi vùi đầu vào củi gạo dầu muối như vậy cũng rất dễ quên sạch hết kiến thức. Bây giờ muốn bớt thời gian ra để học cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, huống chi còn phải đi làm, bắt đầu từ ngày mai cô phải thiết lập một kế hoạch học tập mới được. Mỗi ngày củng cố một chút, bốn năm tích lũy lại, duy trì trình độ của nguyên chủ vậy muốn thi đỗ đại học chắc hẳn không khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận