Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 392: Xót

“Con dẫn Bánh Trôi nhỏ đi rửa mặt trước, mẹ, Hàn Thành phải dẫn các anh đi rèn luyện, lát nữa để con rán bánh cho”
Lý Ngọc Phụng nhìn thời tiết: “Hàn Thành hiếm khi được nghỉ, trời lạnh như vậy hay là đừng đi nữa?”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Nếu không có tình huống đặc biệt thì bọn họ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày gió mặc gió mưa mặc mưa, trời mưa cũng sẽ ở nhà đánh quyền, đều đã quen cả rồi ạ, lúc con mang thai là tình huống đặc biệt nên bọn họ mới không đi thường xuyên.
Nghị lực này khiến Lý Ngọc Phụng cũng khâm phục: “Đại Bảo Tiểu Bảo cũng như thế, cho dù Tiểu Bảo không ra ngoài chạy bộ cũng sẽ ở trong sân đánh quyền, nếu Đại Bảo về nhà, hai anh em ngày nào cũng ra ngoài chạy bộ, nói chú kêu bọn trẻ phải rèn luyện cơ thể cho tốt”
Ba đứa lớn bị Hàn Thành gọi dậy từ trong ổ chăn, đứa nào cũng ngoan ngoãn theo anh ra ngoài rèn luyện, mới đầu còn lạnh run cầm cập nhưng chạy một lúc cũng ấm dần lên.
Buổi sáng ở thôn xóm nhỏ vô cùng yên tĩnh, gia đình dậy sớm trên nóc nhà đều bốc khói nghi ngút, toàn bộ thôn trang yên tĩnh lại an nhàn giống như một bức tranh thủy mặc sống động.
Thi thoảng gặp xã viên trên đường buổi sáng ra ruộng hái rau nhìn thấy cả gia đình đều thầm lấy làm kỳ lạ, người trong thành phố khác hẳn với bọn họ, trời lạnh như vậy còn ra ngoài chạy bộ, giữ sức ra ruộng làm việc kiếm công điểm không tốt hơn sao?
Chạy một vòng lớn quanh thôn, Hàn Thành đoán chừng mấy cây rồi, anh kêu đám trẻ về nhà trước còn mình thì đi dạo thêm.
Đám trẻ cảm thấy chạy đủ rồi nên thi chạy trở về, Hàn Thành vòng một con đường khác ra sân phía sau.
Cả nhà Dương Nam Hoài đều quen dậy sớm, lúc này đang ở trong sân rửa mặt đánh răng, nhìn thấy Hàn Thành tới cũng không bất ngờ.
Hàn Thành đang định mở miệng gọi người nhưng Dương Nam Hoài đã giơ tay ngắt lời anh: “Sau này gọi là thầy Dương, cô Đổng, Dương Lâm thì con cứ gọi một tiếng anh cả là được.
Hàn Thành nhìn bọn họ mà im lặng.
Dương Nam Hoài nhìn xung quanh: “Vào nhà rồi nói sau đi.
Hàn Thành theo bọn họ vào nhà, Đổng Minh Nguyệt rót trà cho anh, vẻ mặt có hơi nghiêm túc, kéo ghế đến ngồi đối diện với anh: “Hàn Thành, cô hỏi con vài câu, con phải trả lời thành thật”
Hàn Thành: “Mẹ… cô Đổng cứ hỏi
Đổng Minh Nguyệt chỉ vào những thứ mà Hàn Thành mang tới ở trong góc nhà, hỏi: “Con đưa những thứ này qua đây đã nói thế nào với Tiếu Tiếu? Không phải đã nói thân phận của chúng ta tạm thời là bí mật hay sao? Có phải đám người đội trưởng Tô cũng biết rồi không?”
Hàn Thành thản nhiên đáp: “Con và Tiếu Tiếu vẫn luôn thẳng thắn với nhau, chuyện của con cũng không giấu cô ấy, buổi tối hôm gặp được mọi người con trở về đã nói với cô ấy rồi, nhưng người trong nhà ngoại trừ cô ấy ra, những người khác đều không biết, ngay cả Cơm Nắm và Bánh Đậu cũng không biết, đồ là Tiếu Tiếu sắp xếp, bao gồm cả số thịt này, khi mua cô ấy nói mang cho mọi người một phần, mọi người có thể yên tâm, Tiếu Tiếu hào phóng cũng rất hiểu lý lẽ.
Vợ chồng Dương Nam Hoài đưa mắt nhìn nhau, Đổng Minh Nguyệt nói: “Chẳng trách tối hôm đốt pháo hoa đó bọn cô đi nhìn lũ trẻ, Tiếu Tiếu còn đặc biệt quay Bánh Đậu qua chào hỏi bọn cô, Hàn Thành, con nói xem, sao trên đời này lại có một gia đình tốt như vậy chứ?”
Đến nay bà vẫn còn nhớ nụ cười chân thành và vô tư trên mặt của Tô Tiếu Tiếu đó, sao có thể nuôi ra một cô con gái ngoan như vậy!
Hàn Thành: “Thầy Dương, cô Đổng, anh cả, mọi người cứ yên tâm đi, con và Tiếu Tiếu ở chung rất hòa hợp, sau khi sinh long phụng thai bọn con đối xử với Cơm Nắm và Bánh Đậu vẫn luôn công bằng không phân biệt nọ kia, Tiếu Tiếu dạy dỗ các con rất tốt, đám trẻ đều vô cùng hiểu chuyện giống như Đại Bảo và Tiểu Bảo, nếu như thầy cô muốn gặp một lần vậy con có thể kêu bọn nhỏ qua đây một chuyến
Tô Tiếu Tiếu là cô gái tốt nhất mà Hàn Thành từng gặp, cha mẹ dạy cô rất tốt, cô là cô gái tốt nhất, người vợ tốt nhất cũng là người mẹ tốt nhất.
Hàn Thành hồi tưởng lại, anh và Tô Tiếu Tiếu kết hôn, quen nhau, hiểu nhau và bên nhau nhiều năm như vậy lại chưa bao giờ từng cãi nhau lấy một lần, thậm chí tranh chấp hay chiến tranh lạnh cũng chưa từng thử lần nào. Tô Tiếu Tiếu dịu dàng như nước, luôn có thể hóa sắt thép thành mềm mại, ngay cả lớn tiếng nói chuyện với cô anh cũng không nỡ thì làm sao nỡ cãi nhau với cô chứ, nghĩ đến cảnh cô khóc nức nở là anh lại đau lòng không chịu được rồi.
Trở về vài năm trước, đánh chết anh cũng sẽ không tin trên đời còn có một bạn đời linh hồn như vậy đang đợi anh, quãng đời còn lại của anh đều sẽ dùng hết sức lực đối xử tốt với cô, có tốt bao nhiêu cũng không đủ.
1060 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận