Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 411: Chia thịt

Hai mươi tám âm ở thôn Tô Gia năm nay, ngoại trừ ngày dọn dẹp ra cũng chính là ngày heo béo nuôi suốt một
năm bị giết, năm ngoái đều là hai mươi chín mới giết, năm nay đại đội nhận được sự đồng ý của công xã nuôi thêm mấy con heo, Dương Nam Hoài học rộng tài cao, không biết đã đọc được phương pháp nuôi heo từ quyển sách chăn nuôi nào, cho nên mỗi một con heo nuôi cũng phải béo lên mấy cân, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, ngoài trừ số cân nhất định phải giao lên công xã ra, công xã còn để lại cho đội sản xuất hai con heo để chia cho mọi người ăn tết.
Tuy rằng chia đến các hộ gia đình có khả năng chỉ thêm vài cân thịt, nhưng người nông dân già bán mặt cho đất bán lưng cho trời cần gì, còn không phải ngoài việc có thể lấp no cái bụng ra là thêm vài miếng thịt hay sao? Đối với rất nhiều gia đình khó khăn quanh năm suốt tháng không thấy được món mặn chỉ trông mong đến năm mới được chia thịt heo mà nói, mấy cân thịt heo muối có thể ăn dần tận mấy tháng, đây đã coi là một năm sung túc
rồi.
Thật ra ban đầu mọi người không tin Dương Nam Hoài, cảm thấy ông chỉ là một thư sinh nghèo vô dụng, nào biết nuôi heo, nhưng Tô Vệ Dân tin ông, nói kết quả xấu nhất chẳng qua chỉ là nuôi giống y như năm ngoái mà thôi, chỉ cần không làm heo gầy chết thì cũng không có tổn thất gì cả, thử một lần cũng không sao, lỡ như thành công vậy đó chính là lập được đại công, dù sao trách nhiệm cũng là ông ấy gánh, sẽ không để liên lụy đến những xã viên khác.
Nếu đại đội trưởng đã nói đến mức này rồi, mọi người cũng không còn gì để phản đối nữa, vợ chồng thầy Dương tuổi tác đã cao, cơ thể của cô Đổng không tốt cho lắm thường không đi làm nhiều mà chỉ ở nhà lo việc nhà. Tô Vệ Dân chỉ phái hai thanh niên cường tráng, tính cách hàm hậu đi nuôi heo cùng thầy Dương, kêu bọn họ nghe lời chỉ huy của thầy Dương, thầy Dương lớn tuổi rồi cố hết sức đừng để ông làm việc nặng. Nuôi heo là việc khá nhẹ nhàng, ít nhất cũng không cần dãi nắng dầm mưa, làm kiểu gì cũng đều lấy được công
điểm toàn bộ, hiển nhiên hai thanh niên trẻ cầu còn chẳng được, dù sao việc làm thể lực bọn họ làm, còn việc đầu óc thì để thầy Dương làm, phối hợp làm việc cũng không mệt cho lắm.
Không thấy sao, năm nay đã làm thành đơn vị kiểu mẫu nuôi heo nổi tiếng ở công xã, cùng đại đội trưởng đi tới
công xã nhận thưởng, vốn chắc hẳn nên là Dương Nam Hoài đi đại diện nhưng ông kiếm cớ không đi, hai người bọn họ đành đi cùng Tô Vệ Dân nhận được sự biểu dương của lãnh đạo, còn mỗi người nhận thưởng một cái
chậu tráng men và một cái cốc tráng men, nở mày nở mặt về thôn, cũng khiến mọi người đều ngưỡng mộ muốn
chết.
Hai thanh niên này vẫn là lần đầu tiên thấy loại “cảnh tượng lớn” này, khi trở về đi đường chân cũng lâng lâng như bay về, chỉ hận không thể lập tức đi cảm ơn thầy Dương một phen. Đương nhiên Tô Vệ Dân cũng không quên phần thưởng của thầy Dương, cao giọng nói sẽ tự mình đưa cho ông.
Lại thêm hai năm này Dương Lâm ở đại đội giúp ghi công điểm, anh ta cũng là một người thành thật và an phận, khi văn phòng không bận cũng thường xuyên ra ruộng giúp làm việc đồng áng. Tuy rằng mới đầu chân tay vụng về không hiểu gì cả nhưng anh ta chịu học, mọi người dạy xong anh ta đã vùi đầu cần mẫn làm, làm xong việc trong ruộng còn phải trở về giúp ghi công điểm.
Cho nên trải qua ở chung trong hai năm này, mọi người đều biết cả gia đình thầy Dương là người thế nào, thái
độ đều tốt hơn không ít, chẳng qua Dương Nam Hoài và Dương Lâm đều là người thiết thực không biết đón hùa đối phương, càng không biết hòa mình với mọi người. Đổng Minh Nguyệt thì ru rú trong nhà cũng không qua lại với người khác nhiều cho lắm, càng không chào hỏi mọi người, các xã viên cũng biết mình không có cùng chủ đề
gì với những phần tử trí thức cao cấp này, cho nên tuy tuy thái độ đã thay đổi nhưng ở chung cũng không có gì
khác với ngày trước.
Nhiệm vụ giết heo năm nay nặng hơn năm ngoái, Tô Vệ Dân lo lắng một ngày không làm xong nên trước một ngày đã gọi các thanh niên trai tráng ở trong đội đi giết heo.
Tô Tiếu Tiếu đã rất nhiều năm rồi chưa ăn dồi huyết nên muốn thử làm một lần, mới đã sáng dặn cha cô nhận một chậu tiết heo và một bộ ruột già heo, lấy ít thịt một chút cũng không sao. Những năm trước nội tạng của những con heo này đều có phần của người giúp giết heo, sẽ chia đều mang
về ăn, năm ngoái Tô Vệ Dân không cần, khi ông chọn người đều sẽ chọn những người gia đình khó khăn đó đi giúp, trên cơ bản nội tạng đều để lại cho bọn họ mang về ăn, còn mình thì không cần.
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận