Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 298: Gặp nhau 3

Hai vợ chồng cười hiểu ý, Nhã Lệ bảo: “Rất đáng yêu.
Tiếng gọi bà ngoại và Bánh Đậu nhỏ của Trụ Tử cũng truyền tới, còn nghe thấy cậu bé nói: “Cơm Nắm, giun hôm
nay nhiều quá, chúng ta cho gà ăn trước đi”
Trong đất sau cơn mưa vô cùng nhiều giun, trên đường về nhà hai đứa trẻ thuận tiện đào cũng có thể đào được
không ít.
Tô Tiếu Tiếu nghe tiếng, vừa cười vừa bảo: “Đây là giọng của Trụ Tử nhỏ, cách cho gà mái nhỏ ăn giun sẽ đẻ
trứng là bà nội Trụ Tử dạy, hai đứa trẻ nhàn rỗi sẽ đi đào giun, gà mái nhỏ trong gà được bọn trẻ cho ăn mỗi
ngày đều đẻ trứng
27
Giọng nói của Cơm Nắm cũng truyền tới: “Được nha, chúng ta cho Hoa Hoa và Cháo Bột ăn trước, gà trống lớn
dữ quá, gà mái mẹ không tranh được.
Trụ Tử nói: “Ừm, anh vào nhà cất cặp sách trước đã, lát nữa anh đi chặn gà trống, em cho gà mái nhỏ ăn
Tô Tiếu Tiếu lại bảo: “Cơm Nắm nhỏ quá lười, luôn để Trụ Tử giúp cậu bé đeo cặp sách, Trụ Tử nhỏ thành thật, lần nào cũng giúp cậu bé đeo, nói mãi mà không chịu nghe”
Hai vợ chồng nghe lời miêu tả êm tai của cô mà hốc mắt đều ướt nhòe, phải là người tốt cỡ nào mới coi con của người xa lạ như con đẻ của mình mà nuôi, rất nhiều cha mẹ ruột cũng chưa chắc đã làm đến mức cẩn thận được như Tô Tiếu Tiếu. Con của bọn họ ở nơi này nhất định sống rất tốt.
“Dì Tô, bọn cháu về rồi ạ, hôm nay dì và Bánh Trôi nhỏ vẫn khỏe chứ?” Ngay khi Trụ Tử nhỏ thật sự xuất hiện trước mắt bọn họ, bọn họ vừa liếc mắt một cái đã rơi lệ, bởi vì chỉ nhìn
một cái đã nhận ra ngay, bé trai xinh đẹp mặt mày hớn hở trước mặt này chính là con trai ruột của bọn họ.
Hai vợ chồng cứ nhìn như vậy mà không dám đi qua, Nhã Lệ che miệng rơi nước mắt, một người đàn ông như Trương Hồng Đồ cũng rơi lệ.
Tô Tiếu Tiếu gọi Trụ Tử nhỏ: “Trụ Tử qua đây nào.
Có đôi khi cảm ứng tình thân thật sự rất kỳ diệu, đại khái cũng vì trước đó Hàn Thành đã xây dựng tâm lý rất tốt
cho cậu bé nên Trụ Tử nhỏ gần như chỉ liếc mắt một cái đã có thể khẳng định hai người trước mặt này là cha mẹ
mình.
Cậu bé nhìn bọn họ rồi chậm rãi đi về phía Tô Tiếu Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay lấy hai cặp sách trên người cậu bé xuống, xoa đầu cậu bé và bảo: “Lần sau đừng giúp con
sâu lười Cơm Nắm đeo cặp sách nữa.
Trụ Tử nhỏ quay đầu liếc mắt nhìn hai vợ chồng, rồi ôm bụng Tô Tiếu Tiếu mà đỏ hoe mắt.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ: “Trụ Tử nhỏ đoán ra được đúng không, bọn họ là cha mẹ của cháu, dì Tô biết cháu
cần một chút thời gian để thích ứng, chúng ta không gấp, cứ từ từ.
Trụ Tử nhỏ nghẹn ngào bảo: “Dì Tô, cháu không sao, cháu sẽ ngoan, cháu sẽ về với cha mẹ, cháu chỉ… chỉ luyến
tiếc mọi người thôi…”
Bắt đầu từ lúc Hàn Thành nói những lời đó với Trụ Tử nhỏ, cậu bé đã chuẩn bị sẵn tâm lý mình phải về nhà sống
với cha mẹ. Dì Tô mang thai em gái rất vất vả nên không thể buồn bã, cho dù trong lòng cậu bé có buồn cũng không thể hiện ra chút nào. Cậu bé sợ dì Tô sẽ buồn cùng cậu bé, nói với mình vô số lần nhất định không thể
khóc.
Nhưng Trụ Tử nhỏ có điềm tĩnh bao nhiêu cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, khi một ngày này thật sự tới, cậu bé vẫn không khống chế được nước mắt của mình.
Tô Tiếu Tiếu cũng đỏ hoe mắt, dù sao đứa trẻ cũng được mình nuôi hơn nửa năm, còn ngoan như vậy, tốt như
vậy, trong nháy mắt phải trả lại cho cha mẹ người ta khiến cô cũng không nỡ.
Cô xoa đầu Trụ Tử và bảo: “Cháu nhớ nhà chú Châu ở bên cạnh nhà chúng ta chứ? Chính là gia đình chú Châu và
dì Châu lần trước cãi nhau mà chúng ta đều nghe thấy đó.
Trụ Tử gật đầu: “Cháu biết ạ” Tô Tiếu Tiếu nói: “Dì nghe chú Hàn của cháu bảo, chú Châu đã chuyển đi rồi, sau này Trụ Tử nhỏ và cha mẹ sẽ
sống trong căn nhà đó, có chuyện gì ở sân nhà mình gọi một tiếng là chúng ta đều có thể nghe được, chúng ta còn có thể gặp nhau mỗi ngày cho nên không buồn, được không?”
Trụ Tử nhỏ ngẩng đầu nhìn Tô Tiếu Tiếu, hai bàn tay nhỏ tách ra lau hai bên mắt, cố gắng mỉm cười bảo: “Vâng,
cháu không buồn, sau này cháu có cha mẹ thương rồi, dì Tô cũng nên vui cho cháu.
Lần này Tô Tiếu Tiếu thật sự không nhịn được nữa mà bật khóc, cô ôm Trụ Tử nhỏ: “Ừm, dì Tô cảm thấy vui thay
Trụ Tử nhỏ, sau này Trụ Tử nhỏ của chúng ta cũng là đứa trẻ có cha mẹ thương yêu rồi.
Đến tận hôm nay cô vẫn còn nhớ một đêm sao sau khi bà nội của Trụ Tử đi đó, Trụ Tử nhìn sao trên trời mà
khóc, vừa khóc vừa nói với cô rằng “dì tô ơi cháu không có nhà, khi đó cô đã vô cùng thương đứa trẻ này rồi. Bây giờ đứa trẻ này đã có nhà, là ngôi nhà chân chính về mặt ý nghĩa đó, thật tốt.
1042 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận