Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 587: Dùng để phá đồ

Đám trẻ mỗi người chia nhau hai viên, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành mỗi người có ba viên, Bánh Bao nhỏ thích ăn chocolate nhất, chưa đến hai miếng đã ăn sạch. Bánh Đậu nhỏ chỉ ăn một viên, một viên còn lại nắm trong tay không nỡ ăn, về nhà cũ toàn bộ chocolate đều chảy hết ra lòng bàn tay.
Bánh Đậu nhỏ phải đi rửa tay, Bánh Bao nhỏ nắm tay anh trai nhỏ định liếm khiến Cơm Nắm lại cực kỳ buồn nôn: “Bánh Bao nhỏ, em có thể đừng ghê thế được không?”
Bánh Bao nhỏ phồng má không đồng ý: “Tay của anh trai nhỏ không bẩn, không ghê đâu nhé”
Hàn Thành xách áo con trai út kéo về sau: “Không được làm loạn, ở chỗ mẹ vẫn còn, con đi ăn thêm một viên đi, ăn xong dẫn em gái qua bên đó chơi, trông em cho cẩn thận.
י
Bánh Bao nhỏ chỉ cần có ăn thì sao cũng được, cũng không giận cha xách áo làm thít cổ mình: “Tuân lệnh cha ạ!” Hồ phong thủy đã mấy chục năm rồi không nuôi cá, đáy hồ cũng không tích nước, ngược lại cũng bớt không ít
việc.
Thiết bị mà Trương Hồng Đồ mượn tới đặt trên bàn ở phòng khách, có loại đạn nổ dân dụng cỡ nhỏ, búa tạ, xẻng, cưa, còn có mấy loại thiết bị dùi thủng tương tự với mũi khoan có thể cắm điện dùng ở thế kỷ hai mươi mốt.
Hàn Thành đeo găng tay phòng hộ lên để chuyển thiết bị ra ngoài, nói với Cơm Nắm: “Lát nữa có khả năng sẽ phát ra tiếng vang lớn, Cơm Nắm dẫn em trai em gái ra cổng nhà chơi đi, đừng cho người lại gần, người khác hỏi thì nói nhà mình sửa lại bồn hoa, cố hết sức canh chừng cửa trước và cửa sau.
Cơm Nắm biết sự việc quan trọng nên gật đầu: “Cha yên tâm đi, ngay cả một con ruồi con cũng không thả cho vào đâu”
Cậu bé dẫn em gái qua: “Đi nào, chúng ta ra ngoài chơi”
Tô Tiếu Tiếu cầm đạn nổ nhìn rồi lại nhìn: “Đây là thứ gì vậy anh?”
Hàn Thành đặt đồ qua một bên: “Dùng để phá đồ, thứ này không cần đến, Trương Hồng Đồ tưởng anh phá nhà chắc.”
Tô Tiếu Tiếu vốn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn chằm chằm vào trụ cầu một lúc cũng hơi phát sầu: “Trụ
cầu này nhìn từ bên trên không thô cho lắm, nhưng nhìn từ bên dưới thật sự không nhỏ, không dùng đạn nổ có phá được không?”
Hàn Thành dùng búa tạ đập vài cái: “Em nghe tiếng đi, rỗng đấy, nói rõ bên trong rỗng, trên cơ bản có thể chắc chắn vàng ở bên trong, lát nữa dùng mũi khoan phá hỏng kết cấu một chút rồi lại dùng búa tạ đập vỡ là được, chỉ là như vậy động tĩnh chắc chắn không nhỏ.
Hàn Thành gõ từ trên xuống dưới cảm thấy chỉ có một khoảng ở giữa là rỗng, trên dưới đều đặc. Vàng chắc hẳn không giấu trong toàn bộ trụ cầu nhiều như vậy. Anh lại gõ lên trụ cầu phía sau nơi đó cũng rỗng một khoảng ở giữa, mới nói với Tô Tiếu Tiếu: “Em đi tới căn phòng đầu tiên bên tay trái phòng chính tìm vali để quần áo trước đây của mẹ anh tới, là loại xách tay ấy, tìm thêm vài cái, vàng nặng, đặt đầy một cái không thể di chuyển được. Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, vàng nhà bọn họ đã nhiều đến mức không thể nhấc nổi sao?
Hàn Thành nhìn vẻ mặt của cô mà cảm thấy buồn cười, đoán được cô đang nghĩ gì mới cúi đầu hôn một cái lên mặt cô: “Anh cũng không biết có bao nhiêu, cũng có khả năng không nhiều như vậy, tìm thêm vài cái dự phòng cũng không sao”
Cả gia đình chia nhau làm việc, Hàn Thành phụ trách phá trụ cầu, Tô Tiếu Tiếu phụ trách tìm đồ đựng, đám trẻ
phụ trách canh chừng.
Cùng với tiếng mũi khoan vang lên, hoạt động đào vàng chính thức bắt đầu.
Lần đầu tiên Tô Tiếu Tiếu vào phòng của cha mẹ Hàn Thành, tuy rằng đã tích bụi nhưng bày trí ngăn nắp nhã nhặn, có thể nhìn ra được mẹ chồng cô là một người yêu cuộc sống.
Tô Tiếu Tiếu nhìn quanh thấy trong phòng có vài cái tủ lớn, ngược lại không nhìn thấy vali để quần áo mà Hàn Thành nói đậu.
Cô mở tủ quần áo, quả nhiên bên trong xếp gọn một vài vali tương tự như những chiếc vali dùng để đựng hành lý thời dân quốc, hoàn toàn được làm bằng da và trông rất chắc chắn.
Tổng cộng có bốn cái, Tô Tiếu Tiếu lấy từng cái ra, chuẩn bị phủi bụi bên trên xuống, ba cái trước đều rất nhẹ, khi cầm cái thứ tư cô phát hiện ra không đúng, hình như bên trong đựng thứ gì đó mà số lượng còn không ít.
Cô nghĩ ngợi cảm thấy vẫn nên mở từng cái ra xem.
Ba cái trước quả nhiên đều rỗng nhưng khi mở cái thứ tư, cô cho rằng mình đã hoa mắt rồi, cảm thấy hình thức mở của mình không đúng, sau khi đóng lại mở lại một lần nữa, lúc này ý thức được là thật mới bắt đầu nghẹn họng nhìn trân trối…
Tô Tiếu Tiếu không dám động lung tung mà chạy ra ngoài gọi Hàn Thành: “Hàn Thành, hình như em tìm được
vài thứ, anh mau qua xem đi”
Hàn Thành dừng động tác trong tay: “Tìm được thứ gì?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Anh vào trong nhìn rồi nói sau? Hàn Thành đành buông đồ trong tay đi vào theo cô.
1033 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận