Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 331: Năm tháng trôi qua

Thường đứa trẻ sau nửa tuổi mới tăng thêm thức ăn phụ, nhưng sữa bột đơn thuần đã không còn đủ cho dạ dày của Bánh Bao nhỏ nữa, uống xong sữa chưa qua một lúc sẽ đói gào khóc oa oa, ngay cả lượng sữa của Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ cũng đều bổ sung cho cậu bé mà vẫn không đủ. Tô Tiếu Tiếu không có cách nào khác, chỉ đành bổ sung hai bữa cháo bột cho cậu bé trước.
Xe ăn nhỏ bằng gỗ mà Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ dùng ngày trước cũng đã có tác dụng. Bánh Bao nhỏ lớn thật nhanh, đừng thấy cậu bé lớn năm tháng tuổi nhưng ngồi lên bàn ăn nhỏ còn chắc chắn hơn bé cưng lớn sáu, bảy tháng người ta. Gần đây cậu bé lẫy cũng vô cùng thuận lợi. Mùa đông mặc dày như vậy, cậu bé chỉ cần lăn một cái đã lăn qua được, còn có thể đứng dậy một cách rất vững. Tuy rằng ngồi chưa được bao lâu đã ngửa ra sau, nhưng cậu bé vẫn vui vẻ bò dậy rồi ngã xuống, lại bỏ dậy lại ngã xuống, có đôi khi chóng mặt, bò lên ngơ ngác một lúc rồi lại tiếp tục cười ha ha.
Từ sau khi Bánh Bao nhỏ có thể ăn no rất ít khóc, có đôi khi bất cẩn ngã một cái, ngã đau cũng không khóc, vô
cùng chắc chắn.
Vì vậy Bánh Bao nhỏ dạ dày đã nhảy vọt thành “đồ chơi lớn” mà hai anh trai thích nhất, có thời gian rảnh đều chơi với Bánh Bao nhỏ.
Bánh Trôi nhỏ xinh đẹp yên tĩnh thì khác hẳn, cô bé luôn lười biếng, cô bé biết lẫy nhưng lại luôn lười vận động, việc thích làm nhất chính là ngây người lắc cái chuông nhỏ trên tay mình, ngoại trừ mẹ lấy cái địu địu cô bé đến chợ mới lộ rõ vẻ vô cùng hưng phấn, tò mò đối với bất cứ thứ gì ra, thì đại đa số thời gian cô bé đều rất yên tĩnh. Ngoài ra cô bé còn vô cùng thích cha chơi với mình, nằm nhoài trên đầu vai cha ra ngoài tản bộ cũng là hạng mục mà cô bé thích nhất mỗi ngày, đáng tiếc gần đây trời quá lạnh nên cha rất ít khi mang cô bé ra ngoài tản bộ. Đừng nói là tản bộ, buổi sáng Hàn Thành cũng không có cách nào dẫn các con ra ngoài luyện tập mà chỉ có thể ở trong sân tập quyền, hiện giờ Bánh Đậu nhỏ cũng theo anh trai và cha luyện quyền, đừng thấy cậu bé không có sức lực gì, nhưng động tác ở chân nhỏ và tay nhỏ đều học theo cha đâu ra đấy, học cũng rất nhanh, còn vô cùng tiêu chuẩn.
Tô Tiếu Tiếu nấu xong cháo bột kêu Hàn Thành đi cho Bánh Bao nhỏ ăn, còn cô về phòng gọi Bánh Trôi nhỏ dậy. Hàn Thành đặt đứa nhỏ chắc chắn lên ghế ăn, hai bàn tay nần nẫn thịt của cậu bé bắt đầu vui vẻ vỗ bàn. Anh
quây cái yếm nhỏ xinh đẹp mà bà nội của Đôn Đôn làm cho cậu bé lên cho Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ đã nôn nóng nhìn cháo bột với vẻ thèm thuồng, sức vỗ bàn cũng lớn hơn.
Hàn Thành nắn gương mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé mà buồn cười: “Ở đâu ra sức lớn như vậy, không đau sao
con?”
Bánh Bao nhỏ nhìn chằm chằm vào bát cháo bột, “chẹp chẹp chẹp” chảy nước miếng.
“Cha ơi, để con cho ăn cho? Cơm Nắm thích nhất là cho em trai ăn, bộ dáng em trai miệng nhỏ sẽ há cái mồm to nhất ra ăn đồ ăn trông vô cùng ngon.
Hàn Thành dùng mu bàn tay thử độ ấm: “Bây giờ vẫn còn nóng, cha cho ăn tầng trên trước đã”
Hàn Thành nhẹ nhàng thổi cháo bột ở tầng trên cùng, dùng mu bàn tay thử thấy không còn nóng phỏng tay mới đút cho Bánh Bao nhỏ ăn. Bánh Bao nhỏ ngậm cái thìa ăn hết trong một miếng, lại bắt đầu đòi ăn miếng thứ hai.
Bánh Đậu nhỏ cầm khăn tay nhỏ của mình lau khóe miệng cho em trai: “Em trai, em ăn chậm một chút, không ai giành của em đâu..”
Hàn Thành rất nhanh đã cho ăn hết tầng trên cùng đó, Cơm Nắm nhỏ nôn nóng muốn đi qua tự mình đút cho ăn. Cậu bé học theo bộ dáng của cha, khi cháo không còn nóng bỏng mới cho đút cho em ăn, Bánh Đậu nhỏ ở
một bên giúp cậu bé lau miệng, Bánh Bao nhỏ ăn vô cùng nhanh, bàn tay thịt không ngừng vỗ bàn, cái vòng bạc đụng lên mặc bàn vang leng keng, cậu bé lại càng vui vẻ ăn nhanh hơn, hai anh trai hầu hạ một mình cậu bé, bộ
dáng trong nhỏ như đại gia.
Hơn nửa bát cháo bột chưa được vài thìa đã thấy đáy.
Bánh Bao nhỏ vẫn chưa no, đòi bát nhỏ còn muốn ăn nữa.
Bánh Đậu nhỏ lập tức chạy vào nhà vệ sinh nói với cha: “Cha ơi, em trai chưa ăn no, em ấy nói còn muốn ăn
nữa…”
Hàn Thành ôm đứa bé lắm mồm lên: “Em trai cũng chưa biết nói chuyện, làm sao con biết em còn muốn ăn?” Bánh Đậu nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ ra dấu: “Bởi vì con là Bánh Đậu nhỏ, em ấy là Bánh Bao nhỏ, tim của chúng con thông nhau, suy nghĩ của em trai con đều biết hết đó…”
Hàn Thành: “…”Cũng không biết Bánh Đậu nhỏ từ đâu học được suy nghĩ tinh quái như vậy.
Anh thấy Bánh Bao nhỏ mếu máo, “i a i a” đòi bát của anh trai, chỉ đành vào nhà bếp múc thêm một muôi nhỏ trong nồi đất nhỏ cho cậu bé.
1025 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận