Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 693: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 4

Cố Triển
””
Vọng:
Mẹ nó, sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh ta mới là đàn ông cơ mà!
Hiển nhiên Giang Tuyết không biết suy nghĩ xoay chuyển đủ đường này của Cố Triển Vọng. Trong nhà vệ sinh có khăn mặt và bàn chải đánh răng mà Cố Triển Vọng mới mua, cô ta rửa mặt xong xuôi, lấy một thỏi son trong túi tô lên môi rồi ra ngoài, hình như cũng không dự định nói chuyện với Cố Triển Vọng nữa. Cố Triển Vọng giữ cô ta lại, nhìn chằm chằm vào son môi của cô ta một lúc: “Anh có quyền được miễn của kiều
bào, lát nữa sẽ đi gọi điện, nếu gấp thì ngày mốt có thể làm xong, cẩn thận một chút thì ba ngày sau, ba ngày sau
mười giờ sáng mang tư liệu của em tới gặp nhau ở cục Dân Chính” Giang Tuyết nhìn anh ta chăm chú nhưng không tiếp lời.
Cố Triển Vọng lại nói: “Hay là chúng ta đi thăm chú Giang và thím Giang trước, nói với bọn họ một tiếng trước?”
Chuyện kết hôn này Cố Triển Vọng nghiêm túc, hôn nhân vốn đối với anh ta mà nói có thể có có thể không cũng không coi là vấn đề gì cả. Chuyện Giang Tuyết thích Hàn Thành anh ta cũng đã sớm biết, nhưng anh ta không để tâm. Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu trời đất tạo nên tình còn vững hơn vàng, bất cứ người nào cũng không lay chuyển được. Còn nữa, nếu như Giang Tuyết không cam lòng hoặc là muốn làm ra một vài chuyện bất lợi cho cuộc hôn nhân của bọn họ thì đã sớm làm rồi.
Về phần cô ta thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy có phải vì Hàn Thành hay không, hay là vẫn luôn chưa gặp
được người thích hợp thật ra cũng không quan trọng, điều quan trọng là Cố Triển Vọng anh ta mới là người đàn
ông đầu tiên của cô ta và cũng sẽ là người cuối cùng.
Nhưng cho dù anh ta không phải người đàn ông đầu tiên của cô ta thì thật ra anh ta cũng không ngại, sống ở nước ngoài thời gian dài như vậy anh ta rất coi nhẹ những chuyện này, nhưng giữ sự thủy chung tuyệt đối khi
trong một mối quan hệ tình nhân hoặc là thời kỳ hôn nhân còn đang tiếp diễn đối với một nửa khác chính là giới hạn của anh ta.
Giang Tuyết ngồi về giường, lấy bao thuốc và bật lửa trên tủ đầu giường châm một điếu, híp mắt hút mạnh vài hơi rồi mới bảo: “Em và gia đình thuộc trạng thái nửa cắt đứt quan hệ rồi, nếu như có thể, tạm thời em không
muốn công bố quan hệ kết hôn của chúng ta ra ngoài. Chúng ta chỉ đăng ký kết hôn mà không bày tiệc, nếu như anh không ngại…”
“Anh không ngại” Cố Triển Vọng cầm điếu thuốc trên tay cô ta, miết dấu son trên đầu lọc rồi hút mạnh: “Đều
theo em”
Giang Tuyết liếm môi một cái, gật đầu đứng dậy, khi đi băng qua bên người Cố Triển Vọng đột nhiên cúi đầu, đôi
môi đỏ mọng nhắm thẳng vào hầu kết của anh ta hút mạnh một cái: “Cố Triển Vọng, anh nhớ thương em rất lâu
rồi đi” Là câu khẳng định.
Nói xong hoàn toàn không cho anh ta cơ hội phản ứng đã giẫm trên đôi giày cao gót xoay cái eo nhỏ đi thẳng ra
ngoài.
Cố Triển Vọng nhìn dáng người xinh đẹp đó, thẳng đến khi thuốc lá đốt vào môi mới lấy lại bình tĩnh, anh ta sở hầu kết của mình chửi thầm một câu: “Mẹ nó, yêu tinh, sớm muộn gì lão tử cũng chết trong tay em!” Cố Triển Vọng lại châm một điếu thuốc, ngồi lên giường thi thoảng hút một hơi cũng xong, lại nở nụ cười giống
như một đứa trẻ. Khi vào nhà vệ sinh tắm rửa, anh ta nhìn thấy dấu đỏ trên hầu kết của mình mà nhếch khóe môi sờ một cái, cởi quần áo lại nhìn thấy vết móng tay dày đặc trên lưng mình, chửi thầm một câu “yêu tinh. Tắm xong thay quần áo, anh ta nghĩ ngợi rồi đứng dậy lái xe đi tới sở nghiên cứu dược vật. Hàn Thành vừa mới đến đơn vị chưa lâu, đang thay áo blouse chuẩn bị làm việc lại nghe thấy bên ngoài có người
gọi: “Hàn công, bên ngoài có một người họ Cố nói có chuyện gấp tìm anh.
Hàn Thành nói cảm ơn rồi vội vàng quay người đi ra ngoài. Người đàn ông họ Cố anh chỉ biết có một, giờ này tới
tìm anh sợ là thật sự có chuyện gấp, Hàn Thành vừa nghĩ vừa đẩy nhanh bước chân.
Đi đến bên ngoài tòa nhà, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao ngất đang dựa vào trước xe việt dã đỗ trước
phòng bảo vệ ở cổng.
Hàn Thành chạy bước nhỏ qua: “Anh Cố, giờ này tới tìm em là có chuyện gấp gì sao?”
Cố Triển Vọng nhìn chằm chằm vào Hàn Thành áo mũ chỉnh tề rất lâu, người đàn ông mang khí chất sạch sẽ nghiêm túc, ngũ quan tuấn tú như họa, mày kiếm mắt sáng da trắng lạnh, được thời gian thiên vị, dường như nhiều năm như vậy cũng không để lại bao nhiêu dấu vết khắc sâu trên người anh. Dáng người của anh như ngọc mặc một chiếc áo blouse trắng không nhiễm một hạt bụi nào, quân tử nho nhã như vậy từ năm tháng thanh xuân đến gần tứ tuần không biết đã trở thành tình lang trong mộng của bao nhiêu cô gái.996 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận