Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 181. Mỗi ngày đều vui vẻ

Chương 181: Mỗi ngày đều vui vẻ
Đứa trẻ nhân loại xinh xắn như vậy kiếp trước Tô Tiếu Tiếu lướt video cũng không thấy được mấy bé có thể địch lại được với cậu bé, đáng tiếc thời buổi này không có di động, bằng không chỉ riêng mỗi ngày chuyên quay video nhỏ về cuộc sống của cậu bé đã có thể lừa được một đống người hâm mộ là mẹ rồi.
Nghĩ đến trẻ con nhân loại xinh đẹp như vậy lại do một tay mình nuôi nấng khiến Tô Tiếu Tiếu vô cùng có cảm giác thành tựu, chỉ hận không thể dành hết toàn bộ những thứ tốt nhất trên đời này cho cậu bé.
Bánh Đậu nhỏ uống xong, cong đôi mắt lại đưa cốc cho cô: “Ngon…”
Trái tim người mẹ già đó của Tô Tiếu Tiếu như muốn tan chảy, cô thơm lên mặt cậu bé: “Bé cưng ngoan quá đi!”
Chớp mắt lại đến giờ chuẩn bị cơm tối, trong khoảng thời gian Lý Ngọc Phụng và Tiểu Bảo đến đã tốn không ít phiếu thịt nên buổi tối chỉ có thể ăn một ít trứng gà.
Cô khá lúng túng với bốn quả trứng gà còn thừa lại trong nhà, ngay cả một người một quả cũng không đủ, cái gọi là không bột đố gột nên hồ, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, người khác xuyên đến mang theo hệ thống, mang theo nông trường, mang theo bảo bối gì đó nhưng sao cô lại thảm như vậy, chẳng có cái khỉ gì hết? Thời đại vật chất thiếu thốn, có tiền cũng không thể mua được thịt ăn này mau qua đi mà.
Cô đoán vẫn phải thêm hai, ba năm nữa chợ đen ở nơi này mới có mấy thứ như thịt heo, thịt trâu, thịt cừu. Bởi vì gần quân khu nên ngược lại không có người nào dám tự mở lò mổ riêng hoặc là trang trại, mọi người cùng lắm cũng chỉ dám lén lút bán gà vịt ngan mà mình nuôi, hoặc nhặt mấy thứ lặt vặt như ốc đá này để bán. Lại nói tiếp, thu đông chắc hẳn phải tích trữ hàng, trong nhà vẫn chưa từng được ăn mấy thứ như thịt trâu và thịt cừu, cũng không biết xưởng chế biến thịt khi nào mới cung cấp nữa.
“Mẹ, Bánh Đậu nhỏ, bọn con về rồi đây!” Ngay lúc Tô Tiếu Tiếu đang phát sầu thì hai đứa trẻ đã về, Cơm Nắm đã bắt đầu gọi người ở trong ngõ nhỏ.
Tô Tiếu Tiếu đi ra nhận cặp sách của bọn trẻ: “Thế nào? Đã thích ứng được chưa?”
Cơm Nắm nhỏ lắc đầu: “Thứ mà giáo viên dạy đơn giản quá, còn không dạy hay bằng mẹ, con cảm thấy rất nhàm chán.”
Tô Tiếu Tiếu biết ngay, đây chính là sự phiền não của học bá học thần, học thứ giống nhau nhưng lại chỉ cần thời gian bằng một nửa thậm chí là một phần ba của người khác, có thể không nhàm chán được sao?
Trụ Tử cũng cảm thấy rất khó hiểu, vốn dĩ cậu bé cũng không có hứng thú với học hành cho lắm, tuy chịu khó nhưng không nhiệt tình, từ sau khi để Tô Tiếu Tiếu dạy ở nhà vài hôm, cả người giống như mở mang đầu óc, cảm giác như thể chạy loạn khắp nơi không có quy luật lúc đầu, bây giờ cuối cùng cũng tìm được then chốt, có đôi lúc tự mình đọc sách hoặc là nghe giáo viên hơi giảng một chút đã hiểu, việc học đã trở thành một chuyện rất nhẹ nhàng, lại thêm học chung với Cơm Nắm khiến bây giờ cậu bé thật sự vô cùng thích đến trường.
Trụ Tử biết Cơm Nắm thông minh hơn mình, cậu bé cũng không so với Cơm Nắm, ngược lại chẳng ai có thể thông minh hơn Cơm Nắm, nhưng so với những bạn học khác, cậu bé biết mình thật sự cũng là một người thông minh, chỉ là không thông minh như Cơm Nắm mà thôi.
Cho nên bây giờ cậu bé cũng không có gánh nặng tâm lý gì cả, dì Tô đã nói chăm chỉ học hành, tiến bộ mỗi ngày, vui vẻ đi học và vui vẻ về nhà.
Lúc này cậu bé thật sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng.
“Bây giờ con cẩn thận học cho vững nền móng lớp một đi đã, ngoan ngoãn viết chữ cho đẹp, học tốt phiên âm, và nắm được quá trình học có hệ thống là thế nào, đến khi đó mẹ sẽ chuẩn bị một bộ tài liệu giảng dạy lớp hai cho con, con học xong nội dung lớp một, khi nhàm chán đi xem nội dung lớp hai, đến khi đó nếu không muốn đọc lớp hai nữa thì đi đọc lớp ba, chỉ là nếu như vậy cũng không thể chung lớp với Trụ Tử nữa, tóm lại tự con phải cân nhắc kỹ, còn nếu muốn chơi với Trụ Tử một năm thì cùng nhau lên lớp hai. Mẹ đều ủng hộ con hết nhưng con phải nghĩ kỹ trước, sau này cũng không thể hối hận, con còn thời gian hơn nửa năm từ từ suy nghĩ, không vội, được không?”
Tô Tiếu Tiếu cũng không muốn đứa trẻ mới đi học ngày đầu tiên đã phải nói đến vấn đề này, Cơm Nắm không phải đứa trẻ bình thường, cậu bé còn nhỏ, tìm được một cách học khiến cậu bé cảm thấy thoải mái và vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.
Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Mẹ ơi con biết rồi, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời, con đã không phải đứa trẻ hai, ba tuổi nữa, con sẽ suy nghĩ rõ ràng, bây giờ con phải đi đào giun cho Hoa Hoa ăn đã! Bánh Đậu nhỏ, xuất phát thôi!”
[Cảm ơn bạn Amhhh đã đẩy 20 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn voduy1990.tn đã đẩy 30 kim phiếu cho truyện ^^]
Bạn cần đăng nhập để bình luận