Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 60. Trêu chọc

Chương 60: Trêu chọc
Mà Tô Tiếu Tiếu viết là thể chữ in tiêu chuẩn, đã không thể dùng đẹp để hình dung nữa, nói thế nào nhỉ, giống như in lên giấy vậy.
Tô Tiếu Tiếu biết tại sao Hàn Thành lại kinh ngạc như vậy, khi cô hạ bút cũng giật nảy mình, không ngờ chữ của nguyên chủ lại đẹp như vậy, không hổ là học bá.
Trùng hợp là viết chữ và vẽ vời là một trong những sở thích nghiệp dư ít ỏi ở kiếp trước của cô, cho nên cô viết chữ rất đẹp. Nguyên chủ từ nhỏ cũng thích luyện chữ từ sách giáo khoa, nét chữ được rèn luyện không ngừng suốt mười mấy năm giống y như trong sách giáo khoa, bây giờ chính là lúc chữ giản thể và phồn thể được sử dụng đan xen, cô dùng là nét chữ và phong cách của nguyên chủ, vẫn có hơi khác biệt với bản thân cô nhưng vấn đề cũng không lớn.
Tô Tiếu Tiếu dùng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu của Hàn Thành, cong mắt nói: “Ngây ra đó làm gì? Chữ của em đẹp lắm chứ gì? Không phải là in lên đâu, chỉ là từ nhỏ em thích luyện chữ theo sách giáo khoa nên mới luyện ra được như vậy.”
“Đồng chí Tô Tiếu Tiếu, em thật sự rất giỏi.” Hàn Thành học theo cách nói chuyện của cô, anh biết giỏi có nghĩa là xuất sắc, vợ anh thật sự rất xuất sắc cho dù là ở phương diện gì đi chăng nữa.
“Việc quen tay hay làm mà thôi, không tính là bản lĩnh gì cả, anh mới lợi hại, ngôn ngữ bác sĩ phức tạp như vậy mà vẫn có thể hiểu được.” Tô Tiếu Tiếu lại gần mới phát hiện ra sách y mà anh đọc là bản tiếng anh.
Cái này gọi là học ngành nào chuyên cái đó, tuy rằng kiếp trước cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tiếng anh nói và viết cũng trôi chảy nhưng những từ chuyên ngành này cô lại không hiểu.
“Nói lại chuyện chính đi, rốt cuộc anh có định cho anh chào hỏi cha vợ và mẹ vợ của anh không? Anh xem, dấu tay này là của đồng chí Cơm Nắm nhà chúng ta, cái này là của đồng chí Bánh Đậu, một nhà bốn người chỉ thiếu mỗi anh thôi.”
Hàn Thành nhìn lướt qua thư của cô một chút, dùng giọng điệu trò chuyện rất giản dị nói rõ chi tiết tình hình bên này, còn có một đoạn ngắn đặc biệt viết cho Đại Bảo và Tiểu Bảo, dấu tay của hai đứa con trai đã ấn lên trên đoạn đó, bên dưới dấu tay còn vẽ hai đứa trẻ, nét bút đơn giản nhưng liếc mắt vẫn có thể nhìn ra được đâu là Cơm Nắm, đâu là Bánh Đậu.
“Tranh em vẽ cũng rất đẹp.” Chỉ vài nét bút ít ỏi mà sống động như thật, Hàn Thành khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Việc trong ruộng đã không biết làm, nếu viết vẽ cũng làm không xong vậy mẹ em sẽ phạt em đó.” Tô Tiếu Tiếu nói đùa.
Lúc này cha mẹ nông thôn đều hy vọng con mình có thể sớm ra ruộng giúp làm việc hoặc là sớm gả ra ngoài đổi lấy chút sinh lễ, Tô Tiếu Tiếu là người may mắn, chỉ có cha mẹ của cô mới kiên trì cho cô đi học.
Qua vài năm nữa, cô sẽ không khiến họ thất vọng.
Tên của Hàn Thành cũng giống như con người anh, nét bút vững vàng, như nước chảy mây bay lại cứng cáp hữu lực, hình thành sự đối lập rõ ràng với thể chữ thanh tú uyển chuyển của cô nhưng phối hợp với nhau thật sự rất đẹp.
Hàn Thành viết rất đơn giản, anh hỏi thăm, khen Tô Tiếu Tiếu và nhắc hai người già chăm sóc cơ thể cho tốt, cuối cùng ký tên mình lên, lá thư gia đình hoàn chỉnh đầu tiên trong cuộc đời của Tô Tiếu Tiếu vừa mới ra lò.
Lần đầu tiên Hàn Thành trông thấy thư nhà như vậy, anh nói một câu: “Đẹp hơn tranh in trong thanh tuyên truyền của bộ đội nhiều.”
Bản thân Tô Tiếu Tiếu cũng càng nhìn càng hài lòng, phải kêu mẹ cô bỏ long não vào bảo quản cho tốt mới được, đợi mấy chục năm sau lại lấy ra xem chắc chắn sẽ là một hồi ức đáng quý nhất.
“Ngày mai lại mua một ít đặc sản ở chỗ chúng ta gửi chung về luôn.” Hàn Thành nói.
“Ừm.” Tô Tiếu Tiếu gật đầu.
Người chồng này thật chu toàn, cô vốn cũng có dự định này, nếu không phải lúc này hậu cần quá chậm thì cô cũng muốn gửi ít hồng về nhà, nhưng nghĩ lại hồng nhất định sẽ hỏng dọc đường.
Tô Tiếu Tiếu vui vẻ, sáp gương mặt mình tới trước mặt Hàn Thành. Mùi hương nhẹ nhàng phả tới, Hàn Thành còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì Tô Tiếu Tiếu đã chỉ vào lúm đồng tiền nhỏ của mình. Anh nhớ đến cô đã từng thơm lên mặt con cũng đã thơm mình mới đột nhiên hiểu ra, nhắm mắt lại chạm nhẹ một cái lên mặt cô, sau khi hôn xong ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Tô Tiếu Tiếu nở nụ cười, đã là cha của hai đứa con mà vẫn còn ngây thơ như vậy, đột nhiên nổi lên ý xấu hôn mạnh một cái lên mặt anh sau đó nói một câu “ngủ ngon, bữa sáng ngày mai cứ để em làm.” Rồi mới vui vẻ cầm thư của mình đi ra ngoài.
[Thông báo: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi truyện của team mình, tiến độ hiện tại sẽ là 10 chương 1 ngày, do những bộ khác của team mình bị leak đi, vì thế bộ này team mình sẽ đặt chế độ chỉ đọc trên app sau chương 200, mọi người có thể tải app về đọc như thường nha, mong mọi người thông cảm ạ.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận