Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 559: Tự tìm đối tượng

Tô Tiếu Tiếu không lo cho cậu bé, cậu bé chính là người biết trước mình muốn làm gì nhất trong mấy đứa nhỏ, Cơm Nắm nhỏ vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa nghĩ đến phương diện này, còn Trụ Tử thì đã quyết định phải làm
luật sư rồi. Trong lúc nói chuyện đã đến trường học, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ đã đón gió được một lúc, lạnh đến giậm chân, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu hai đứa trẻ cũng híp mắt thành đường kẻ vừa gọi “mẹ ơi mẹ ơi” vừa chạy về phía cô. Tô Tiếu Tiếu giang cánh tay: “Các con chậm chút kéo ngã.
Lời Cơm Nắm hỏi cũng giống y như của Trụ Tử, Tô Tiếu Tiếu lại đáp lại một lần, Bánh Đậu nhỏ ôm mẹ cọ tới cọ lui, Tô Tiếu Tiếu lại lần lượt xoa đầu đám trẻ.
Con mắt trừng to của Mộc Tiểu Thảo vẫn luôn không thể thu lại được, con nhà chị Tiếu Tiếu lớn lên kiểu gì vậy, sao đứa này nhìn còn đẹp hơn đứa kia? Đây là mấy thiên tài nhỏ viết truyện dài kỳ sao? Có tài hoa thì thôi đi tại
sao còn lớn lên ưa nhìn như vậy?
Ánh nắng và gió cát ở biên cương vô cùng lợi hại, lại thêm điều kiện khắc nghiệt, cho dù là bé trai hay bé gái đều vừa đen vừa gầy, mặt và môi nứt nẻ cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, cho tới bây giờ Mộc Tiểu Thảo chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào trắng trẻo xinh xắn như thế, mấu chốt còn là bé trai!
“Chị Tiếu Tiếu, con nhà các chị cũng quá đẹp rồi. Mộc Tiểu Thảo không đủ mắt nhìn quá, có phải nếu cô ta phải sinh một đứa con xinh xắn như vậy phải tìm được một đối tượng tuấn tú giống như Hàn Thành hay không, nhưng trên thảo nguyên không có đối tượng nào tuấn tú như vậy hết!
Tuy rằng cô ta không đẹp như chị Tiếu Tiếu nhưng giấc mơ cũng phải có chứ, không phải sao?
Đợi khi bọn họ đến trường mẫu giáo đón đôi long phụng thai, Mộc Tiểu Thảo đã hoàn toàn đặt tìm một đối
tượng đẹp trai như Hàn Thành để sinh một đứa con xinh xắn làm mục tiêu phấn đấu cả đời, cho dù không đẹp như nhà Tô Tiếu Tiếu nhưng cũng phải sinh được một đứa gần như thế.
“Em có thể sờ bọn trẻ không?” Trong lúc nói chuyện móng vuốt nhỏ của Mộc Tiểu Thảo đã không thể kiềm chế được duỗi tới Bánh Trôi nhỏ trông vô hại nhất.
Bánh Trôi nhỏ chớp đôi mắt hạnh to tròn ngập nước vài cái, nhanh chóng trốn lên người anh Trụ Tử theo bản năng. Trụ Tử nhỏ cúi người ôm em gái lại bảo vệ: “Chị gái, thật ngại quá, em trai em gái nhà bọn em không thích
bị người khác đụng vào.
Lúc này Mộc Tiểu Thảo mới phát hiện ra yêu cầu của mình có hơi quá đáng, tay trái đánh tay phải: “Xin lỗi xin lỗi, bình thường chị không như thế đâu, các em thật sự quá đáng yêu làm chị không thể kiềm chế nổi mình.
Cô ta thật sự quá, quá, quá thích Bánh Trôi nhỏ vừa mềm vừa đáng yêu và Bánh Bao nhỏ nần nẫn thịt, hai đứa trẻ này dễ thương đến mức cô ta không biết nên hình dung thế nào.
Tô Tiếu Tiếu bật cười: “Thích con thì tự mình tìm một đối tượng rồi sinh một đứa đi
Mộc Tiểu Thảo phản ứng nhanh: “Vậy chị bảo anh Hàn giới thiệu một người cho em đi” Còn vô cùng nhấn mạnh:
“Phải đẹp trai như anh ấy đấy nhé!”
Tô Tiếu Tiếu cười nghiêng ngả: “Vậy có khả năng em phải thất vọng rồi, nhiều năm như vậy rồi chị vẫn chưa
từng gặp qua đồng chí nam nào đẹp trai hơn hoặc là đẹp trai như anh ấy đâu”
Mộc Tiểu Thảo: “”
Liên quan đến điểm này đám trẻ vô cùng đồng ý, Cơm Nắm bảo: “Có khả năng phải đợi sau khi bọn em trưởng
thành vượt qua cha bọn em mới có thể gặp được đó.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Cơm Nắm nhỏ tự yêu bản thân này: “Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm nào” Hôm nay Đường Chí Trung được nghỉ, đại khái là nhớ con gái nên đã qua đây từ sớm đón Điềm Điềm đi.
Vì thế Trụ Tử nhỏ bé em gái, Cơm Nắm nắm tay dắt Bánh Bao nhỏ, Tô Tiếu Tiếu dắt Bánh Đậu nhỏ, một nhà dẫn theo Mộc Tiểu Thảo chậm rãi về nhà.
Mộc Tiểu Thảo theo phía sau một nhà bảy người này, cả người có cảm giác không chân thật như giẫm lên bông
gòn
vậy.
Cô ta theo bọn họ trở về “Tam Xan Tứ Lý” chật như nêm cối, nhìn thấy những bức tranh tường sống động như thật khiến người thèm rỏ dãi ba tấc này, còn có cả cô chó màu trắng tinh mà cô ta chưa bao giờ từng thấy qua,
lại ăn được món chay ngon nhất mà cô ta từng ăn được trong đời, cô ta cảm thấy cả người mình đều lâng lâng cả
lên.
Hình như cuộc sống ở thủ đô cũng không kém như trong tưởng tượng của cô ta, tuy rằng không có trời cao bao la như ở thảo nguyên nhưng cũng có rất nhiều thứ mà trên thảo nguyên không có. Hôm nay Trần Bình An không có tiết nên đang ở trong tiệm giúp đỡ, nhớ lần đầu tiên cậu ta trở về còn tưởng mình đã đi nhầm nhà. Cậu ta biết Tô Tiếu Tiếu chắc chắn sẽ kinh doanh tiệm cơm không tệ, nhưng không ngờ sẽ phát đạt đến mức độ này.
989 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận