Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 369: Kể chuyện

Cho dù là ở phương diện nào, đứa trẻ thật sự không cần cô ấy và Trương Hồng Đồ phải lo lắng chút nào, ngay cả ông cụ cũng nói tổ tiên linh thiêng mới có được một đứa cháu trai ngoan như vậy, cũng may mà có gia đình Hàn Thành.
Trụ Tử bằng lòng chia sẻ những điều này với cô ấy thật sự khiến cô ấy rất vui vẻ, nếu không phải Tô Tiếu Tiếu nhắc nhở, có khả năng giữa cô ấy và con trai còn cần ma sát thêm rất nhiều thời gian mà không phải chân thành đối xử như bây giờ.
Nhã Lệ ôm con trai, hôn lên đầu cậu bé: “Mẹ biết, ở trong mắt mẹ con giỏi nhất, không cần việc gì cũng so với Cơm Nắm, vẫn phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, cố hết sức là được, không thể làm hại mắt và cơ thể. Trụ Tử lắc đầu, đáp: “Mẹ ơi con không so đo với Cơm Nắm, bọn con cùng nhau tiến bộ. Mẹ yên tâm đi, con để ý thời gian mà, luyện thêm một lúc là ngủ, mẹ và cha không cần lo lắng, cứ đi ngủ trước đi ạ.
Trụ Tử nói xong, lại cúi đầu tiếp tục luyện chữ.
Nhã Lệ xoa đầu con trai, cô ấy thật sự không biết nên cảm ơn cả nhà Tô Tiếu Tiếu thế nào mới tốt.
Tô Tiếu Tiếu còn từng nhấn mạnh Trụ Tử vốn đã ngoan như vậy rồi, bà nội của Trụ Tử cũng dạy cậu bé rất
tốt, cô cũng chưa từng lo lắng về Trụ Tử cho lắm, nhưng từ trong chữ của Trụ Tử không khó nhìn ra được ảnh hưởng của Tô Tiếu Tiếu đối với cậu bé sâu cỡ nào.
Cô ấy nên biết ơn người bà đã nuôi nấng Trụ Tử lớn đó, cũng nên biết ơn cả nhà Tô Tiếu Tiếu.
Cá Nhỏ tận ba ngày sau mới trở về, khi đi cốp sau nhét đầy đồ, khi về vẫn nhét đầy đồ ở cốp sau, chỉ là đổi đồ khác mà thôi.
Cá Nhỏ vừa về nhà đã kéo mấy đứa trẻ nói liên tục không ngớt.
“Đại Bảo và Tiểu Bảo vốn muốn dẫn em đi đốt phân trâu, phân trâu ở thôn Tô Gia to như vậy này, khi trâu mới ị xong vừa thối vừa mềm, còn nóng ấm nữa, nhưng chưa qua một lúc đã biến cứng rồi. Phân trâu vừa thối vừa cứng mọi người lại giành nhau nhặt, bọn em muốn đốt cũng không kịp!” Đứa trẻ thành phố Cá Nhỏ chưa từng trải “sự đời” rất ngạc nhiên!
“Trong ruộng lạnh như vậy vẫn còn ốc vặn nhé, con nào cũng nằm úp sấp trong nước, bọn em đi nhặt cũng
không biết trốn đi, bị bọn em nhặt về ăn hết sạch, thật ngốc hô hô hô…” Năm nay thôn Tô Gia cũng không lạnh, đất cũng không đóng băng nên Đại Bảo và Tiểu Bảo dẫn cậu bé tới ven ruộng nhặt ốc vặn.
“Bé Út lớn lên đáng yêu lắm, như cùng một khuôn đúc ra với Tiểu Bảo ấy, mợ hai nói Tiểu Bảo và Bé Út đều có tiền hơn mợ ấy, bọn họ nhỏ như vậy được nhiều lì xì như thế khiến mợ ấy rất ngưỡng mộ. Lì xì của Tiểu Bảo thường không giao lên, cuối cùng tiền của bé Út vào túi của cô ta, khiến cô ta vui vẻ mặt mày hớn hở. “Bánh nếp bà ngoại làm ngon ơi là ngon nhé, dùng lá chuối tây gói lại. Cá Nhỏ giang hai bàn tay ra miêu tả: “Một cái lá chuối tây to như vậy chặt xuống từ trên cây chuối tây bị bà ngoại và mợ hai xé thành đoạn nhỏ, dùng để bọc bánh nếp dính răng, trong bánh nếp có nhân lạc và đường, còn có nhân thịt heo và rau cải khô băm nữa, đều vô cùng ngon, đúng rồi, bà ngoại kêu em mang về không ít, chú Tiểu Đỗ…”
Cá Nhỏ nói rồi lại vụt cái chạy ra ngoài.
Hai anh em nghe xong cũng vô cùng ngưỡng mộ, bọn trẻ cũng rất muốn tới thôn Tô Gia.
Tô Tiếu Tiếu đút xong cho Bánh Trôi nhỏ đi ra, Triệu Tiên Phong và Tiểu Dỗ đang dỡ hàng, Cá Nhỏ xách một cái túi bánh nếp to đi vào: “Dì Tô, bà ngoại kêu cháu mang về, ngon lắm ạ!”
Tô Tiếu Tiếu nhận lấy, là một túi to nặng trình trịch, cô ở trong nhà đã nghe được lời của Cá Nhỏ, giao cái túi
cho Cơm Nắm: “Lát nữa Cá Nhỏ mang một ít về nhà ăn, chia thêm một ít đến bên Trụ Tử nhỏ. Hôm nay các con nhiều nhất chỉ được phép ăn một cái ngọt và một cái mặn. Thứ này ăn nhiều không thể tiêu hóa. Bánh Đậu nhỏ đi gọi anh Trụ Tử nhỏ qua ăn đi, Cơm Nắm đi nhóm lửa cho chảo nóng hấp lại rồi ăn sau”
Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Vâng thưa mẹ.
,
“Vâng thưa mẹ…” Bánh Đậu nhỏ có được nhiệm vụ, chạy bịch bịch bịch ra ngoài.
Cá Nhỏ và Cơm Nắm nhỏ đi hấp bánh nếp, Cá Nhỏ vừa đi vừa nói: “Cái mở miệng này là nhân lạc đường, cái bọc hết lại là nhân rau cải khô và thịt heo băm. Khi bà ngoại gói đã phân biệt rõ, đều rất ngon?
Cá Nhỏ và Trụ Tử nhỏ đều xưng hô theo đám người Cơm Nắm, cứ mở miệng là gọi bà ngoại ông ngoại, gọi đến vô cùng thân thiết, lại thêm cậu bé hoạt bát sáng sủa, cái miệng lại ngọt, dỗ cho trên dưới nhà họ Tô đều cười nắc nẻ.
Cơm Nắm nhỏ bảo: “Em đừng nói nữa, nói nữa anh chảy nước miếng mất”
994 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận