Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 272: Hạ quyết tâm

Một câu ly hôn khiến Lương Hồng Mai hoàn toàn tỉnh táo, có mất mặt bao nhiêu cũng không mất mặt bằng ly
hôn, làm đến cuối cùng cô ta và Tô Chấn Trung ly hôn mới là tình cảnh mất mặt nhất. Cha cô ta còn đang đi làm ở xưởng thực phẩm nên mẹ cô ta cũng không dám tới xưởng làm ầm ĩ, anh trai tốt,
em trai tốt và chị dâu của cô ta đều cần mặt mũi, bản thân không tới gây sự mà chỉ biết sai mẹ cô ta tới gây ầm ĩ,
chỉ cần đối phó với mẹ cô ta là được.
Tô Chấn Trung đáp: “Anh sẽ không về thôn Tô Gia
Trừ phi thật sự đi đến bước ly hôn đó, anh ta có thể mất mặt nhưng lỡ như mẹ vợ tới thôn làm ầm ĩ, anh ta cũng
không muốn cha mẹ bị người chỉ trỏ, đến khi đó kêu anh ta còn làm người ở thôn Tô Gia kiểu gì? Tô Chấn Trung quay đầu nhìn về phía Tô Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, chuyện này nói ra mất mặt, anh không muốn để
cha mẹ biết, tránh cho bọn họ lại lo lắng”
Tô Tiếu Tiếu cũng giống như anh ta, xưa nay chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, thế cho nên mỗi một người
ở thôn Tô Gia bao gồm cả Tô Tiếu Tiếu cũng đều cho rằng anh ta ở thành phố ăn ngon mặc đẹp, nhưng thực tế nhìn căn nhà tập thể chưa đến hai mươi mét vuông này, một nhà ba người chen chúc trên cái giường chưa đến mét rưỡi, lại nhìn những vật dụng gia đình tồi tàn cũ kỹ trong nhà này, ngoại trừ không cần bán mặt cho đất bán lưng cho trời ra, thì cái gọi là cuộc sống thành phố còn lâu mới tự do được như ở thôn Tô Gia. Tô Tiếu Tiếu đáp: “Anh cả, anh yên tâm, em biết rồi, chuyện này anh cả anh cũng không đúng, anh thân là chồng
phải có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc nhở chị cả, anh cũng đừng trách chị cả quá, được rồi, sau này các anh chăm lo cho gia đình nhỏ của mình thật tốt và sống tốt cuộc sống của mình được là, cha mẹ còn đang đợi các
anh về nhà đón tết nữa, mau thu dọn cho xong rồi về nhà với bọn em đi”
Vợ chồng Tô Chấn Trung lặng lẽ thu dọn đồ đạc, Tô Tiếu Tiếu ở một bên làm công tác tư tưởng với đám trẻ: “Chuyện hôm nay sau khi các con về nhà đừng nhắc đến với người lớn trong nhà, được không? Bởi vì nếu như người lớn trong nhà biết bà ngoại của Đại Bảo không tốt như vậy sẽ lo lắng cho cậu cả, mợ cả và Đại Bảo, người trong thôn cũng sẽ nói chuyện thị phi, mẹ hy vọng chuyện này đến đây là dừng và nó sẽ trở thành một bí mật
của chúng ta, ngay cả đồng chí Hàn Thành cũng không thể cho cha biết, có được không?” Hàn Thành không biết đã đến cửa từ khi nào, trong tay xách túi đồ, vừa vặn nghe được câu này mới hỏi: “Có gìkhông cho anh biết?”
Đám trẻ cùng nhìn về phía cửa, đồng thanh hô: “Bí mật!”
Tô Chấn Trung dừng động tác trong tay để chào hỏi anh: “Hàn Thành tới rồi à”
Hàn Thành gật đầu: “Anh cả, chị cả.
Tâm trạng của Lương Hồng Mai đã khôi phục lại không ít, gọi Hàn Thành ngồi xuống rồi rót trà cho anh.
Tô Tiếu Tiếu nhìn Hàn Thành với cái lúm đồng tiền trên gương mặt, đôi mắt của anh dịu dàng hơn, ngồi xuống bên cạnh cô mở đống đồ mà mình mang tới: “Kẹo bí đao ở hợp tác xã tiêu thụ không tệ nên anh mua một ít, em cũng thử đi”
Đám trẻ lại đồng thanh hú lên với vẻ mặt mừng rỡ: “Kẹo bí đao?”
Cơm Nắm dựng ngón cái với Hàn Thành: “Cha ơi cha giỏi quá đi thôi!”
Hàn Thành nhìn Tô Tiếu Tiếu đang bày ra vẻ mặt chỉ cười mà không nói: “Sao thế?”
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy người nhà bọn họ đúng thật là tâm linh tương thông: “Đám trẻ thích ăn kẹo bí đao, vừa rồi còn đang nói trước khi về nhà sẽ mua một ít mang về thì anh đã mua luôn rồi, nên tất nhiên là lũ trẻ vui vẻ
rồi.
Đám trẻ còn muốn ăn thêm nhưng cô ngăn lại: “Hôm nay ăn nhiều rồi, không được ăn nữa, để lại ăn dần Tuy rằng đám trẻ rất thèm nhưng nghe mẹ nói như vậy cũng vẫn ngoan ngoãn dừng tay không ăn thêm nữa. “Cha ơi cha có mua pháo không ạ?” Cơm Nắm hỏi.
Hàn Thành gật đầu: “Mua được rồi, còn có pháo hoa nữa.
Nghe Hàn Thành nói như vậy, đám trẻ đều rất hào hứng, mong được đón tết sớm một chút.
Hai vợ chồng Tô Chấn Trung thu dọn xong, lại lấy quà tết giấu trong tủ từ trước đó vì sợ mẹ Hồng Mai tới vơ vét ra, rồi bốn lớn năm nhỏ chậm rãi chuẩn bị về thôn Tô Gia đón tết.
Mẹ Hồng Mai ở trước hành lang nhà đơn vị của mình dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn chằm chằm vào đồ trong tay hai vợ chồng Tô Chấn Trung mà thấy vô cùng đau lòng, đây vốn là quà tết của nhà mụ ta
Về đến thôn Tô Gia vừa mới qua trưa, trước đó Tô Chấn Trung nói cuối năm phải tăng ca nên gia đình Đại Bảo cả tháng cũng chưa về nhà, hai ông bà cũng vô cùng nhớ mọi người, Đại Bảo vừa vào phòng đã đòi ôm.
1024 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận