Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 538: Cao hơn

Thím Triệu lau nước mắt đáp: “Nhà vốn là cha đứa nhỏ và anh cả của ông ấy đứng tên, nhưng công việc của anh
cả ông ấy cần điều đến Lư Thành, đơn vị có chia nhà nên để lại căn nhà cho cha tụi nhỏ, khi cha tụi nhỏ đi con
vẫn còn nhỏ nên trực tiếp chuyển hộ dưới tên thím”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Vậy sau khi cha Điềm Điềm trở về, anh ta có từng thêm tên mình lên khế ước mua bán nhà hoặc là sang tên nhà cho anh ta không?”
Thím Triệu lắc đầu đáp: “Ngược lại không có, nghĩ cũng chỉ nghĩ như vậy chứ vẫn chưa kịp làm thủ tục” Tô Tiếu Tiếu đáp: “Vậy thì được, thím Triệu, thím yên tâm, đừng bị luật sư gì đó hù dọa. Căn nhà này là tài sản cá
nhân của thím, từ phương diện pháp luật mà nói không hề liên quan một chút nào đến mẹ của Điềm Điềm, cô ta không có tư cách chia nhà của thím. Cháu thấy cô ta cũng chưa chắc thật sự muốn giành quyền nuôi nấng Điềm Điềm đâu ạ, đại khái cũng chỉ là muốn lấy chút tiền của các thím mà thôi. Cô ta ném Điềm Điềm hơn một tuổi
cũng hơn một năm không quan tâm đến con bé, cho dù lên tòa án thì tòa án cũng chưa chắc đã phán giao Điềm Điềm cho cô ta, càng huống chi cô ta vốn là bên sai vì đã bỏ chồng bỏ con.
Thím Triệu giống như tìm được người đáng tin cậy: “Đúng đúng đúng, cháu là sinh viên đại học cháu hiểu biết nhiều, nghe cháu nói chắc chắn không sai? Thím Triệu vỗ đùi: “Thím cũng nghe thấy bọn họ đòi cướp điềm Điềm đi là đầu óc mơ hồ, sao lại không nghĩ đi hỏi ý kiến của cháu trước chứ? Con trai thím là một người thành thật không có triển vọng, nó còn không có chủ kiến hơn thím lại thương Điềm Điềm nhất, nghe cô ta muốn cướp Điềm Điềm đi đừng nói là nửa căn nhà mà ngay cả toàn bộ căn nhà nó cũng có thể không lấy. Tô Tiếu Tiếu bảo: “Cháu cũng không phải dân chuyên, nếu như cần thiết cháu có thể tìm một luật sư cho các thím, khoa luật trường bọn cháu rất nổi tiếng, không cần lo lắng không thể tìm được luật sư tốt. Mẹ của Điềm Điềm có thể tìm được luật sư để dọa thím chắc chắn cũng là có sự chuẩn bị mà tới. Bọn họ chẳng qua chỉ muốn kiếm chút tiền chứ chưa chắc đã thật sự muốn làm loạn tới tận tòa án. Thím nghe cháu, nhà tuyệt đối không thể bán, lần sau cô ta lại tìm tới thím cứ trực tiếp tới tìm cháu, cho dù cuối cùng phải cần chút tiền để đuổi đi cũng có thể rút trong tiền lương của thím trước, sau này từ từ trừ đi là được”
Thím Triệu nghe xong, nước mắt có thể nào cũng không cầm nổi: “Tiếu Tiếu, chúng ta không thân chẳng quen mà cháu lại chịu giúp thím như vậy. Những người thân qua cầu rút ván từng chịu ơn cha đứa nhỏ cũng không
muốn dính lấy loại người thân nghèo như bọn thím. Thím thật sự không biết nên cảm ơn cháu thế nào mới phải, thím… thím dập dầu với cháu. Thím Triệu nói xong định quỳ xuống trước Tô Tiếu Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu bị dọa không nhẹ, vội vàng duỗi tay đỡ người lên, Trụ Tử nhanh tay nhanh mắt chạy tới đỡ thím
Triệu: “Bà Triệu, dì cháu thật sự là người nhiệt tình tốt bụng hiếm gặp một lần, nếu bà thật sự muốn cảm ơn thì sau này chăm chỉ làm việc trong tiệm coi như báo đáp đi ạ. Thím Triệu không ngừng lau nước mắt: “Ôi ôi ôi, bà chủ, thím nhất định làm chăm chỉ, nhất định” Tô Tiếu Tiếu nghe được xưng hô này phải nói là túa mồ hôi: “Thím Triệu, thím vẫn gọi cháu là Tiếu Tiếu đi ạ, chỉ
cần thím nhớ một điều, có nói gì cũng không thể bán nhà, thím phải tin cháu”
Thím Triệu hạ được tảng đá trong lòng xuống, gật đầu: “Nghe cháu hết, thím không bán, cháu nói như vậy trong
lòng thím đã có tự tin rồi, cùng lắm là cùng lên tòa án gì đó.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Đúng vậy, cái gọi là có lý đi khắp thiên hạ cũng không sợ, về tình về lý về pháp thím đều
không phải bên sai, thím phải vững lòng”
Lúc này ngoài sân có người hô: “Xin hỏi có ai ở nhà không? Có phải có nhà muốn bán không?”
Thím Triệu và Tô Tiếu Tiếu nhìn nhau cười: “Xin lỗi, tôi đổi ý không bán nhà nữa rồi.
Người bên ngoài không biết nói câu gì rồi thất vọng rời đi.
Trên đường về nhà, Tô Tiếu Tiếu hỏi Trụ Tử: “Hại cháu không mua được nhà, có trách dì Tô không?” Trụ Tử ôm vai Tô Tiếu Tiếu vừa cười vừa lắc đầu: “Dì ơi, dì thật sự là người tốt nhất mà cháu từng gặp đó, cháu
luôn nghĩ cả đời này của người phải có vận may lớn cỡ nào mới có thể gặp được người tốt như dì. Tô Tiếu Tiếu giơ tay xoa cái đầu nhỏ còn cao hơn mình: “Đứa trẻ ngốc, có phải cháu lại cao lên rồi không? Dì Tô
sắp không với tới rồi”
994 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận