Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 447: Cảm động

Chung Minh Tuệ nhận tiền của Tô Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, cũng chỉ có em mới nói với chị như vậy, cũng hiểu cho
chị như vậy, có người chỉ hận không thể bán lỗ vốn cho họ.”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Tóm lại dựa vào lao động của mình nhận được thù lao là chuyện nên có, đừng cảm thấy ngại hay mất mặt, trong nhà có gì cần thì cứ phái người tới nói một tiếng là được, chân của cha Đôn Đôn vẫn luôn không tốt thì đừng kéo dài, kêu anh ấy sớm đi vào bệnh viện quân đội chữa trị đi, em về nói với Hàn Thành một
tiếng”
Nước mắt của Chung Minh Tuệ đã sắp chảy ra, khoảng thời gian này cô ta nhìn thấy quá nhiều lòng người ấm lạnh, đặc biệt là khi chồng nhà mình không đi làm nữa, người khác không biết cô ta là từ chức, còn cho rằng cô ta đánh mất công việc ở trung tâm thương mại, những người thân đó như chỉ sợ cô ta tới cửa mượn tiền, nhìn
thấy cả nhà bọn họ đều tránh như tránh tà, Tô Tiếu Tiếu là một người hàng xóm ở chung vài năm mà đã có thể đối xử tốt với bọn họ như vậy, cái này so ra thật sự…
“Cảm ơn em, Tiếu Tiếu, cha của Đôn Đôn đã đi khám bác sĩ rồi, nói là một vài hậu di chứng cứ trở trời là khó
chịu, đắp thuốc từ từ dưỡng sẽ không sao.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Em phải về nấu cơm cho các con đã, lần sau kêu Đôn Đôn và Nha Nha về chơi với Cơm
Nắm nhé”
Cơm Nắm nhỏ cũng nói: “Đúng đó dì Chung, kêu bọn họ có thời gian nhớ tới tìm cháu chơi ạ. Chung Minh Tuệ đáp: “Dì biết rồi, mỗi cuối tuần dì đều sẽ qua đây một lần, Tiếu Tiếu, lần sau chị sẽ kêu người
thân từ Đông Thành mang vài bộ quần áo phù hợp với em mặc, bên đó ở gần Hồng Kông, kiểu dáng cũng rất mới
me”
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy em cảm ơn chị trước nhé, thật ra quần áo của người lớn chị cũng có thể thử bán. Chung Minh Tuệ gật đầu: “Chị sẽ, đợi quần áo trẻ con bán gần hết thì chị nhập thêm một ít quần áo của người
lớn về”
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy tạm biệt, thay em chào hỏi người nhà nhé.
Rời khỏi chợ cóc, Cơm Nắm đi ở phía trước nghiêng đầu nhìn Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi, mẹ thật là một người cực tốt
đẹp người đẹp nết đó, đối xử với ai cũng tốt, còn hiểu nhiều thứ nữa, mẹ biết không, từ khi con rất nhỏ đã nghi
ngờ mẹ chính là tiểu tiên nữ mà mẹ con phái xuống bảo vệ con và Cơm Nắm nhỏ, bằng không con không dám tin trên đời này sẽ có một người mẹ kế tốt như mẹ”
Tô Tiếu Tiếu bật cười nhìn con trai lớn: “Con ngoan của mẹ, con cẩn thận một chút, đi đường tử tế. Trong tay
còn cầm dứa nữa, nếu như ngã thì không hay.
Cơm Nắm quay lại đi sóng vai với Tô Tiếu Tiếu, hiếm khi nghiêm túc bảo: “Mẹ ơi con nói thật nhé, nếu như người
mà cha lấy năm đó không phải là mẹ, con có khả năng không phải là Hàn Cơm Nắm của hiện tại, mà rất có thể sẽ biến thành Cơm Nắm thiu Cơm Nắm mốc, là loại ném vào thùng rác chó mèo cũng không thèm ăn ấy” Cùng với Cơm Nắm càng lớn càng hiểu chuyện, càng ngày càng hiểu điểm tốt của một người mẹ kế như Tô Tiếu Tiếu, cậu bé và Bánh Đậu thi thoảng cũng sẽ quên mất chuyện cô thật ra chỉ là mẹ kế của bọn trẻ. Đến bây giờ cậu bé vẫn cảm thấy mình có hai người mẹ ruột, một người sinh bọn trẻ, một người chăm bọn trẻ, đều tốt như
nhau.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Con cũng có khả năng sẽ gặp được một người mẹ kế tốt hơn mẹ, trở thành Cơm Nắm ngon, Cơm Nắm thơm tốt hơn, là kiểu thơm nức nở mà người nào cũng muốn giành lấy cắn một miếng đó. Tô Tiếu Tiếu cũng thường xuyên quên mất mình là một mẹ kế, dù sao đều coi như con trai ruột mà nuôi, Cơm Nắm và Bánh Đậu thật sự quá ngoan, càng giống như thiên thần nhỏ mà ông trời thưởng cho cô vậy.
Cơm Nắm lắc đầu, nói một cách khẳng định: “Sẽ không đâu mẹ ơi, thế giới này sẽ không có người mẹ nào tốt
hơn mẹ đâu.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu con trai: “Cơm Nắm, thật ra mẹ cũng thường cảm thấy con và Bánh Đậu nhỏ mới là thiên
thần nhỏ mà ông trời ban thưởng cho mẹ, các con thân thiết như vậy, ngoan ngoãn như vậy, mẹ cũng cho rằng các con chính là những đứa trẻ ngoan nhất trên đời này.
Cơm Nắm nhỏ nhoẻn miệng cười, thiếu niên nhỏ môi hồng răng trắng cười lên còn chói mắt hơn cả ánh nắng
mặt trời vài phần: “Vậy mẹ ơi, năm đó có phải vì quá thích con và Bánh Đậu nhỏ nên mẹ mới quyết định gả cho cha con không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu há hốc mồm, thời gian thật sự là một liều thuốc hay, Cơm Nắm nhỏ đã quên mất mình từng là một
Cơm Nắm thiu đen đúa gầy nhom, tính cách xấu lại có lòng đề phòng, cô suýt chút nữa vì bọn trẻ mà hối hận không gả cho cha của bọn trẻ mới đúng.
Nhưng cô có thể nói như vậy sao? Đương nhiên cô không thể nói như vậy.
1023 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận