Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 487: Tuyết rơi

Sau bữa sáng, mọi người chia nhau làm việc, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu muốn về căn nhà cũ liếc mắt một cái, cả nhà ông cụ thì dẫn mấy đứa trẻ ăn mặc kín kẽ ra ngoài dạo thủ đô.
Bốn người lớn thêm năm đứa trẻ vẫn lên chiếc xe hôm qua đã đón bọn họ trở về, chậm rãi ra ngoài.
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành nắm tay nhau đi trong phố cổ mùa đông, hình dung loại cảm giác này thế nào nhỉ, chính là một loại cảm giác khác biệt.
Khi đi qua câu hòe nghiêng cổ, Tô Tiếu Tiếu nghỉ chân nhìn thêm vài cái, bảo: “Nếu như lúc này có tuyết rơi thì
đẹp quá.
Cô vừa dứt lời, đột nhiên trên trời có bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay hứng mấy bông tuyết, vui vẻ giống như một đứa trẻ: “Tuyết rơi rồi Hàn Thành, thật sự tuyết rơi rồi? Cô là con gái ruột của ông trời, thật sự quá nể mặt rồi.
Hàn Thành nhếch khóe môi, nhìn vợ với vẻ cưng chiều: “Chúng ta đi nhanh một chút, đợi tuyết rơi sẽ càng rơi càng lớn mất.
Nhà cũ của nhà Hàn Thành cách nhà họ Trương hai con ngõ, đi tám đến mười phút là đến.
Tô Tiếu Tiếu đứng trước cửa như ý toát lên vẻ cổ kính, trông còn khí phách hơn cả nhà họ Trương, từ đây cũng có thể cảm giác được nội tình của căn nhà này sâu bao nhiêu, chỉ riêng nhìn cửa như ý này, loại cảm giác lịch sử dày và nặng đó đã phả tới trước mặt, có thể tưởng tượng ra được băng qua bức tường bình phong này rốt cuộc căn nhà giấu bao nhiêu chuyện xưa không muốn người biết.
Tô Tiếu Tiếu đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên “cạch” một cái cửa như ý trước mặt mở ra.
Cô giật nảy mình ôm chặt Hàn Thành, hai người đưa mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ hoảng sợ, không phải nói căn nhà để trống rất nhiều năm rồi sao? Tại sao lại có người đi ra từ bên trong?
Người bước ra từ bên trong ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, dáng người tiêm gầy, quần áo sạch sẽ, ông ta đeo một cặp kính viền vàng, hai bên tóc mai đã điểm hoa râm, hai bên nhân trung là bộ râu nhỏ được cắt tỉa rất chỉnh tề, trên người là vẻ nho nhã của học giả, nếu như thay một chiếc áo sơ mi xanh dài vào lại chính là hình tượng một đại sư văn học rất thỏa đáng.
Đối phương còn kinh ngạc hơn cả Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu, phân biệt nửa ngày mới mấp máy môi chậm rãi hỏi một câu: “Hàn… Hàn Thành? Cháu là… cháu là Hàn Thành sao?”
Hàn Thành hít một hơi thật sâu, dùng sức nhắm mắt lại gọi một cái tên đã hơn hai mươi năm rồi chưa từng gọi:
“Bác cả
Tô Tiếu Tiếu nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, bác cả? Bác cả năm đó đã lỡ tay giết chết cô bằng một xẻng rồi đi nước
ngoài sao? “Bác cả” trong tưởng tượng của cô là một thổ phỉ vì vàng mà mất hết tính người, ông ta chắc hẳn phải rất thô kệch mới phải, mà không nên là một học giả gầy gò nho nhã đến vậy, Tô Tiếu Tiếu thật sự rất khó tưởng tượng
ra được ông ta từng vì tiền mà điên cuồng như thế.
Hàn Tùng Bách gần quê hương nên tình cảm dạt dào, muốn đi lên nắm tay cháu trai nhưng lại không dám, cuối cùng siết nắm tay hỏi: “Hàn Thành, cha mẹ cháu… bọn họ vẫn khỏe chứ?”
,,
Hàn Thành lắc đầu: “Bọn họ đã không còn nữa, đã ngã trên chiến trường từ mười mấy năm trước rồi ạ. Cha mẹ anh chôn trong nghĩa trang liệt sĩ Châu Thành, lúc gần đi bọn họ để lại di thư, cha anh nói người chết đèn tắt, tất cả là cát bụi về với cát bụi, nghĩa trang liệt sĩ có người lo liệu, lại có chiến hữu ở bên cạnh họ nên kêu
Hàn Thành tuyệt đối dừng cố gắng tới tế bái, càng không cần vướng bận bọn họ, cũng đừng quấy rầy cuộc sống của bọn họ mà hãy sống tốt cuộc sống của mình là được.
Hàn Thành hiểu dụng tâm kín đáo của cha mẹ mình, chưa bao giờ từng cố gắng “quấy rầy” bọn họ, đối với anh mà nói bọn họ mãi mãi sống trong lòng anh, chưa bao giờ từng rời đi hết.
Mà đối diện với trưởng bối duy nhất tâm trạng của anh lại phức tạp, giữa các trưởng bối không đến lượt một
tiểu bối như anh bàn luận đúng sai, tuy rằng đó sự lựa chọn cá nhân của cha mẹ nhưng nếu không phải vì xảy
ra chuyện như vậy thì cha mẹ sẽ không cả đời canh cánh trong lòng, sẽ không một lòng muốn chết trận nơi sa
truong.
Ông cụ có hơi tang thương trước mặt này đã là trưởng bối duy nhất có quan hệ huyết thống còn tồn tại trên đời này của Hàn Thành, anh không thể cũng không nỡ có thái độ ác liệt với ông ta.
Con ngươi của Hàn Tùng Bách giãn to ra, lùi lại hai bước chống lên khung cửa mới đứng vững được. Hàn Thành duỗi tay định đỡ nhưng sau khi duỗi qua lại từ từ rụt về.
Hàn Tùng Bách nhắm mắt, để mặc nước mắt mình tuôn rơi: “Báo ứng, báo ứng, đều là báo ứng, tại sao không báo ứng lên người tôi? Tại sao? Hu hu hu hu hu…”
965 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận