Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 508: Anh trai nhỏ

Em gái trắng trẻo thoạt nhìn chỉ mới hai, ba tuổi, cô bé nhận kẹo, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn chằm chằm vào
Bánh Bao nhỏ với đôi mắt to như hạt nho long lanh nước một lúc, rồi mới nghiêm túc nói: “Anh trai, anh ăn ít
kẹo thôi nha, anh trông có vẻ hơi béo rồi đó”
Chuyện Bánh Bao nhỏ núng nính thịt hơn những bạn đồng trang lứa là sự thật, ngược lại cũng không phải rất béo, thời buổi này người gầy nhiều, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy cậu bé đáng yêu, đây vẫn là lần đầu tiên có người ở trước mặt cậu bé nói cậu bé béo, đứa nhỏ thông minh mất một lúc vẫn chưa phản ứng lại được,
qua một hồi mới nắn gương mặt và cánh tay của mình, lắc đầu bảo: “Mẹ nói đây không phải là béo mà là mũm mĩm, trên mặt em cũng là thịt, không tin tự em nắn thử đi”
Bánh Bao nhỏ nói xong trực tiếp giơ tay nắn gương mặt của cô gái nhỏ nhà người ta, đại khái là không khống chế được lực nên làm cô bé nhỏ đau, cô gái nhỏ “oa” một tiếng gân cổ họng lên khóc oa oa. Bánh Trôi nhỏ cũng là em gái xinh đẹp yêu kiều nhưng cô bé không làm dáng, thích cười nhất chứ không thích
khóc, một năm chưa khóc đến hai lần nên càng đừng nói tới lại gân cổ họng lên khóc to này, Bánh Bao nhỏ chưa
từng gặp trường hợp này bị dọa sợ, lập tức lùi lại hai bước, kẹo ngậm trong miệng suýt chút nữa thì rớt ra. Bà nội của cô gái nhỏ vội vàng đi qua dỗ cô bé.
Cơm Nắm chuyển xong một lượt đồ đi ra ngoài hỏi Bánh Bao nhỏ: “Em trai, đã xảy ra chuyện gì?” Bánh Bao nhỏ nhìn anh trai với vẻ ngơ ngác, đáp: “Em cho em gái kẹo ăn, còn nắn mặt em ấy rồi em ấy khóc.
Cơm Nắm nhìn gương mặt của cô gái nhỏ nhà người ta bị Bánh Bao nhỏ nắn đỏ, cảm thấy rất đau đầu, cậu bé căng da đầu dẫn em trai đi qua xin lỗi: “Em gái, xin lỗi, tay anh trai hơi nặng, nhưng không phải anh trai cố ý đâu. Cơm Nắm nói xong còn đưa kẹo còn thừa trong túi của Bánh Bao nhỏ cho cô bé nhỏ: “Kẹo của anh trai cho em hết, chúng ta phạt anh trai một tuần không được ăn kẹo, có được không?”
Lúc này đến phiên Bánh Bao nhỏ muốn gân cổ lên khóc, đó đều là kẹo của cậu bé mà, còn muốn phạt cậu bé
một tuần không được ăn kẹo nữa, lần này cũng khiến cậu bé tủi thân mếu máo luôn rồi. Bà nội của cô bé nhỏ là một người già hiền lành, vừa rồi bà ta cũng đã nhìn thấy hết, biết Bánh Bao nhỏ không
phải cố ý, cháu gái cũng hơi điệu nên vừa cười vừa đáp: “Không sao không sao, không cần nhiều như vậy đâu? Bà
nội chỉ lấy một viên kẹo cho có ý đặt vào trong tay cháu gái, còn lại nhét về túi của Bánh Bao nhỏ: “Điềm Điềm vẫn chưa cảm ơn kẹo của anh trai đâu, không phải anh cố ý, đừng khóc nữa.
Bánh Trôi nhỏ ôm Kẹo Bông Gòn đi qua, lại nhét một viên kẹo vào trong tay cô bé nhỏ, nhìn cô bé nhỏ với đôi
mắt đen láy lúng liếng: “Em tên là Điềm Điềm phải không? Chị là Bánh Trôi nhỏ, anh tư của chị không cố ý đâu,
em tha thứ cho anh ấy, được không?”
Điềm Điềm chưa bao giờ từng thấy chị gái nhỏ nào xinh xắn như vậy, ngay cả chó con trong lòng cũng vô cùng
đẹp, các chú dì ông bà trong ngõ mỗi lần về đều khen cô bé xinh, nhưng cô bé cảm thấy chị gái nhỏ này giống như tiểu tiên nữ trong thoại bản vậy, còn xinh hơn cô bé nhiều khiến cô bé lập tức quên mất cả khóc. Bánh Trôi nhỏ nói với Bánh Bao nhỏ: “Anh tư, tay anh mạnh lắm đó, anh quên chuyện lần trước nắn đau em rồi
sao? Anh phải nói xin lỗi em Điềm Điềm đi.
Bánh Bao nhỏ và Cá Nhỏ cùng một đức hạnh, không thích chơi với bé gái điệu đà, càng đừng nói đến nắn mặt cô bé nhỏ, cậu bé thấy em gái nhỏ này đáng yêu mới vô tình nắn một cái, bây giờ phản ứng lại cũng biết mình
không đúng, lại móc một viên kẹo trong túi mình ra với vẻ mặt đau khổ đặt vào trong tay cô bé nhỏ: “Em gái, không phải anh cố ý dùng sức như vậy đâu, xin lỗi em!”
Người xung quanh cũng nói: “Em trai nhỏ này quả thật không cố ý đâu, cậu bé nắn mặt mình trước rồi mới
thuận tay nắn mặt Điềm Điềm, Điềm Điềm đừng khóc nữa.
Người nhà này quá lễ phép, vừa nhìn đã biết là trẻ ngoan khiến cho bà nội Điềm Điềm ngược lại có hơi ngại
ngùng, vội vàng nói không sao, sau đó chỉ vào cái nhà nhỏ bên cạnh bảo: “Nhà bà ở bên đó, chào đón các cháu
rảnh rỗi tới chơi bất cứ lúc nào”
Điềm Điềm đã quên khóc, luôn nhìn chằm chằm vào Kẹo Bông Gòn: “Chị Bánh Trôi nhỏ, em có thể sờ nó được
không?”
Bánh Trôi nhỏ cong đôi mắt, hào phóng đưa Kẹo Bông Gòn tới trước mặt cô bé: “Được chứ, Kẹo Bông Gòn rất
ngoan, không biết cắn người đâu, nó ngọt giống như em vậy đó.
1043 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận