Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 150. Ăn hồi vốn

Chương 150: Ăn hồi vốn
Khi đến lượt bọn họ mua thịt, lão Hồ đặc biệt thái cho cô một miếng thịt ba chỉ ngon, còn không dính thịt nạc, sau đó lén hỏi cô: “Đồng chí Tô, tôi nghe nói cô Trình đó… khụ khụ, không đi dạy nữa, cô sắp dạy thay ở tiểu học sao?”
Thời buổi này, cho dù là trong thôn hay là ở thị trấn thì đồn đãi chính là thứ tiêu khiển lớn nhất mỗi khi uống trà sau bữa cơm của mọi người, có chút chuyện là một đồn mười mười đồn một trăm, muốn giấu cũng rất khó.
“Người khác thì tôi không biết chứ tôi chỉ dạy thay một môn thôi, đến khi đó Cơm Nắm, Trụ Tử nhà chúng tôi và con trai anh là bạn học, anh cứ theo như bình thường cho tôi dính ít thịt nạc vào cũng được, cho tôi thêm mấy phần xương ống này và nội tạng heo nữa nhé.” Tô Tiếu Tiếu nói.
Lão Hồ cảm thán, giữa người với người thật sự không giống nhau, người khác chỉ mong sao lấy được chút lợi ích này của ông ta, còn đồng chí Tô nên thế nào thì cứ là như vậy, ông ta cũng hoàn toàn yên tâm giao con trai cho kiểu giáo viên này dạy.
Khi lão Hồ đưa nội tạng heo còn đặc biệt cho Tô Tiếu Tiếu một cái dạ dày heo, thời buổi này nội tạng heo đều cùng một giá, mọi người ngại lòng già của heo vừa thối vừa khó rửa nên chỉ muốn dạ dày heo thôi.
Tô Tiếu Tiếu cảm ơn.
Ngày mai chính là tết Trung Thu nên hôm nay xưởng chế biến thịt đặc biệt cung cấp mấy thứ như gà vịt ngan cho mọi người đón lễ. Giá của mấy con này hơi đắt một chút nhưng phiếu có thể ít đi một chút, xem như là phúc lợi đón lễ cho mọi người, Tô Tiếu Tiếu không hề khách sáo mà mua một con gà.
Cơ hội hiếm có, vốn dĩ cô còn muốn mua thêm một con vịt nữa nhưng mua có giới hạn, mỗi người chỉ có thể mua một con, ngày lễ vẫn phải ăn gà nên chỉ đành nhịn đau mà từ bỏ vịt vậy.
Sau đó cô lại dẫn Lý Ngọc Phụng đi mua một ít trứng mặn và các loại rau xanh ăn kèm, thêm một ít gia vị nữa.
Cô vốn dự định tự mình làm bánh trung thu chứ không mua, lại thêm trong phúc lợi của Hàn Thành đã có một hộp, nhưng bánh trung thu được cung cấp đặc biệt không cần phiếu, là loại bánh trung thu ngũ vị cổ truyền được gói trong giấy dầu và dây thừng thô, dầu tràn thấm cả ra ngoài, kiếp trước Tô Tiếu Tiếu cũng chỉ khi còn rất nhỏ, dưới cơ duyên xảo hợp được ăn một lần ở hợp tác xã tiêu thụ ở huyện. Khi ấy hợp tác xã tiêu thụ đã gọi là quầy bán quà vặt, sau đó cô cũng không còn thấy nữa, cho nên vẫn không nhịn được mà mua mấy cái.
Ra ngoài quên mang ba lô, giờ đồ vừa mua hai mẹ con bốn cái tay đều sắp không xách được nữa.
Lý Ngọc Phụng nhìn sức mua sắm này của con gái mà thấy thật sự đau lòng: “Con gái, đừng mua nữa, con mua thế này cũng nhiều quá rồi, tiền lương của Hàn Thành đều sắp bị con tiêu sạch rồi.”
Lẽ nào thật sự vì Cơm Nắm nói quá lâu chưa được ăn thịt, bây giờ nhìn thấy bà ấy và Tiểu Bảo tới nên lập tức muốn ăn cho hồi vốn?
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Mẹ, ngày mai nghỉ lễ mới mua nhiều như vậy, bình thường mấy thứ như gà vịt ngan sống này rất hiếm thấy, bánh trung thu lại càng không có, con muốn mua thêm con vịt nữa.”
Làm cái lò đất để nướng vịt chắc chắn sẽ rất ngon, ngược lại cũng phải nướng bánh trung thu nữa, còn có chim bồ câu kho tàu mà lần trước không thể làm được giờ cũng có thể làm.
Còn muốn mua nữa? Lý Ngọc Phụng nghĩ thế này cũng được hả?
“Đừng mua nữa, đừng mua nữa, đủ rồi, đủ rồi, còn mua thêm nữa Hàn Thành thật sự sẽ bị con ăn cho nghèo mất.”
Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ yên tâm đi, tết Trung Thu một năm một lần mới cung cấp nhiều thứ như vậy, bình thường mẹ muốn mua cũng không mua được đâu.”
Lý Ngọc Phụng nghĩ thấy cũng đúng nên cũng không càm ràm cô nữa.
Về đến nhà, Hàn Thành đã đi làm, mấy đứa trẻ ngoan ngoãn học bài ở trong sân.
Tiểu Bảo và Trụ Tử nhỏ đều học lớp một, Tiểu Bảo là do nguyên chủ dạy vỡ lòng cho nên tiến độ của hai đứa trẻ thật sự ngang nhau. Thời gian học của Cơm Nắm ngược lại khá ngắn nhưng học hỏi nhanh, kiến thức của cậu bé còn vượt mức quy định một chút. Tiểu Bảo xin nghỉ, giáo viên rất có trách nhiệm sắp xếp bài tập về nhà cho cậu bé, cậu bé làm bài tập rất nghiêm túc, còn Trụ Tử nhỏ thì học nội dung mà Tô Tiếu Tiếu đã dạy, Cơm Nắm thì đang luyện viết chữ, người ta nói muốn viết chữ đẹp như của mẹ.
Người bận nhất là Bánh Đậu nhỏ, bởi vì việc mà mỗi một anh trai đang làm đều là việc của cậu bé, lúc thì nhìn người này lúc thì nhìn người kia, mỗi lần nhìn xong sẽ về viết vẽ, bận không thở nổi.
Lỗ tai của cậu bé còn vô cùng thính, nghe thấy âm thanh kéo thanh cửa, cậu bé lập tức nhìn về phía cửa, ném cành cây trong tay đi: “Mẹ mẹ…” Rồi chạy tới ôm chân Tô Tiếu Tiếu.
[Cảm ơn SandyJu và thocon2021 đã gửi thêm 30 kim phiếu nữa cho truyện ^^]
Bạn cần đăng nhập để bình luận