Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 729: Phiên ngoại về bọn nhỏ 15

Khi nhỏ còn đỡ một chút, vì Tô Tiếu Tiếu nói phải huấn luyện khả năng động tay của cô bé, không kiến nghị các anh việc gì cũng làm sẵn cho Bánh Trôi nhỏ, cho nên ngược lại lúc còn nhỏ phần lớn việc Bánh Trôi nhỏ đều tự thân vận động, đến sau khi cô bé có thể tự mình độc lập hoàn thành bất cứ chuyện gì, Trụ Tử lại trái lại chăm sóc cô bé như bảo bối nhỏ.
Ngay cả người có thần kinh thô như Bánh Bao nhỏ cũng không nhìn nổi nữa: “Anh Trụ Tử, bọn em cũng không còn học mẫu giáo nữa đều biết tự mình bóc vỏ tôm, anh ăn của anh đi, để Bánh Trôi nhỏ tự mình bóc.
Lúc này Bánh Trôi nhỏ mới để ý thấy anh Trụ Tử vẫn luôn bóc vỏ tôm cho mình, còn bản thân lại chưa ăn con nào. Cô bé để lại một ít tôm trong bát mình vào bát Trụ Tử: “Anh cũng ăn đi”
Trụ Tử vừa cười vừa đáp: “Không sao, em ăn trước đi, lát anh ăn sau.
Bánh Bao nhỏ dịch bát mình qua: “Vậy anh Trụ Tử cũng bóc cho em một con đi”
Trụ Tử tính tình tốt đặt tôm vừa mới bóc bỏ xong vào bát của cậu bé: “Được được được, bóc một con cho đại minh tinh nhà chúng ta.
Bánh Trôi nhỏ đẩy bát của cậu bé đi: “Anh tư muốn ăn thì tự mình bóc, anh ấy bóc nhiều như vậy mệt lắm. Bánh Bao nhỏ cũng chỉ làm loạn chơi, làm sao có thể thật sự kêu anh Trụ Tử giúp cậu bé bóc tôm được? “Biết anh Trụ Tử mệt còn không tự mình bóc đi? Em xem Điềm Điềm người ta tự bóc tôm kia.
Bánh Trôi nhỏ nhét một con tôm to vào trong miệng mình, giống như con chuột nhỏ nhai nuốt, chớp đôi mắt to long lanh nhìn Trụ Tử: “Anh có mệt không ạ?”
Trụ Tử nhìn em gái đáng yêu, trái tim mềm sụp một góc, muốn giơ tay xoa đầu cô bé nhưng phát hiện ra tay của mình rất bẩn, lại đành nhịn xuống: “Không mệt, Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta ăn vui vẻ là được.
Bánh Trôi nhỏ nghiêng đầu: “Vậy anh chỉ bóc cho một mình em thôi là được, không được phép bóc cho người khác đó”
Khi Bánh Trôi nhỏ nói hai chữ “người khác” còn hất cằm về phía Bánh Bao nhỏ, là cố tình.
Bánh Bao nhỏ cũng không nhỏ mọn như vậy, cậu bé cũng vô cùng thương em gái, dứt khoát bóc một con đặt vào trong bát cho cô bé: “Đây đây đây, đừng đến lúc đó lại nói anh tư không thương Bánh Bao nhỏ nhà chúng ta.
Bánh Trôi nhỏ hiện ra cái lúm đồng tiền, cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh tư
Người mà Đường Điềm Điềm ngưỡng mộ nhất từ nhỏ đến lớn chính là Bánh Trôi nhỏ, tất cả mọi người đều nâng cô bé trong lòng bàn tay mà cưng chiều. Cô bé lớn lên xinh đẹp, lòng dạ lại tốt, học lực cũng tốt, đối xử với Điềm Điềm và bà nội đều rất tốt. Khi dì Tô mua đồ cho Bánh Trôi nhỏ cũng sẽ có một phần của cô bé, cô bé thường được mặc quần áo giống như Bánh Trôi nhỏ, chỉ là màu sắc khác đi mà thôi. Dì Tô còn nói vui bảo cô bé và Bánh Trôi nhỏ mới càng giống cặp song sinh hơn. Chi tiêu ăn mặc của cô bé và Bánh Trôi nhỏ thật ra không có gì khác biệt, cho nên ngưỡng mộ vẫn hoàn ngưỡng mộ, cô bé càng cảm thấy may mắn vì mình gặp được một gia đình như vậy mới có thể sống an ổn hơn.
Bây giờ bà nội của cô bé đã không cần rửa bát nữa, Tô Tiếu Tiếu mời những người khác tới rửa bát tới, sắp xếp cho bà ta một công việc càng nhẹ nhàng hơn, tiền lương cũng tăng lên nhiều, Đường Điềm Điềm rất biết ơn. Cô bé bóc một con tôm bỏ vào bát của Bánh Trôi nhỏ: “Em cũng bóc tôm cho công chúa nhỏ”
Bánh Trôi nhỏ gắp con tôm mà cô bé bóc về lại bát của cô bé, còn thuận tiện gắp luôn con mà Bánh Bao nhỏ đã bóc đó qua: “Chúng ta đều là công chúa nhỏ, chúng ta cùng ăn đi? Nhưng tôm mà Trụ Tử bóc, Bánh Trôi nhỏ lại không nỡ gắp qua, trong lòng cô bé anh Trụ Tử chỉ có thể tốt với một mình cô bé thôi, nếu tốt với nhiều người
như vậy sẽ quá mệt.
Thật ra Bánh Trôi nhỏ cũng chỉ nghĩ nhiều, toàn bộ anh trai trong nhà đều là thẳng nam, ngoại trừ đối xử với Tô Tiếu Tiếu và Bánh Trôi nhỏ vô cùng tốt ra, hơi quan tâm Đường Điềm Điềm một chút thì những nữ sinh khác đều là không khí trong mắt bọn họ.
Vì buổi chiều phải đảm nhiệm làm phụ huynh tạm thời nên buổi trưa Trụ Tử nhỏ bớt thời gian về trường xin nghỉ, thuận tiện tặng ấm áp cho hai nhà khoa học tương lai mất ăn mất ngủ này, đóng gói hai phần tôm to muối tiêu và thịt bò ngâm nước tương qua.
Đại Bảo và Đại Bảo không cử đi học nghiên cứu sinh, bọn họ tạm thời đi thực tập ở đơn vị trước xem tình hình rồi quyết định có thi nghiên cứu sinh hay không, cho nên đã không còn đi học ở trường nữa.
1031 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận