Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 591: Nếu như chú nói không thì sao

Cơm Nắm bự từ Cơm Nắm nhỏ lớn thành Cơm Nắm bự thông minh cũng không phải ăn phí cơm, mấy năm nay
cũng gặp qua không ít người vô sỉ nhưng vô sỉ đến mức độ ra vẻ đạo mạo như ông già này thì thật sự là lần đầu
tiên
nhìn
thấy.
Tuy rằng cửa sau không phải tuyến đường chính nhưng ông ta làm ầm lên như vậy chắc chắn sẽ dụ rất nhiều người vây xem. Cái đầu thông minh của Cơm Nắm bự vận chuyển nhanh chóng, ý tưởng hiệu quả đầu tiên lóe lên trong đầu chính là đánh lão già xấu xa này hôn mê, rồi chặn miệng ông ta lại trói ở cửa sau, cho ông ta vô sỉ
này!
Nhưng ngay khi Cơm Nắm đã quyết định làm như vậy thì cửa sau của “dinh thự Hàn” mở ra từ bên trong, Tô Tiếu
Tiếu cười khanh khách hiện ra cái lúm đồng tiền, bước ra từ bên trong: “Là ai lớn tiếng ồn ào ở cửa nhà chúng ta
thế?”
Bốn đứa trẻ nhìn về phía cửa, đồng thanh hô lên: “Mẹ ơi! Là ông già xấu xa này đó!” Cơm Nắm nói: “Mẹ ơi, ông già xấu xa này cứ nhất định đòi vào nhà mình, còn nói nhà mình đang đào vàng gì đó
nữa, muốn đi báo công an, còn muốn biếm nhà chúng ta thành nhà địa chủ gì đó nữa!” Tô Tiếu Tiếu nhìn Giang Hòe với vẻ cười như không cười: “Ông cụ này chắc ngủ mê hay là đầu óc không tốt chăng?” Cô chỉ lên trời: “Đây đã là thời đại nào rồi? Trời phía trên đã sớm thay đổi, còn có địa chủ nữa sao? Nhà
chúng ta không trộm không cướp, đóng cửa nhà làm gì có liên quan đến ông ta chăng? Cũng có liên quan gì đến công an?” Hiển nhiên Giang Hòe biết trời đã sớm đổi, người về quê vào đội cho dù có phạm tội phải xuống cơ sở rèn luyện hay là tự nguyện đều sẽ bắt đầu về thành với quy mô lớn, người gỡ mũ cũng càng ngày càng nhiều, chuyện trước đây đều bỏ qua hết, giống như nhà họ Hàn vừa vững vàng về tư tưởng, lập trường chính trị, vừa giỏi chuyên môn nghiệp vụ, người ta lại có chung mối thù với nhà họ Trương cực kỳ hưng thịnh, cho dù ngầm dùng vàng hối lộ cũng là chuyện riêng của người ta, không có khả năng bị biếm thành địa chủ, ông ta cũng chỉ lừa một chút để mấy tiểu quỷ này cho ông ta vào trong, chứ ông ta biết có báo công an cũng vô dụng. “Nói đùa với mấy đứa các cháu thôi, nói ra thì hai nhà chúng ta vẫn thân thiết, ông cũng chỉ qua đường muốn
vào xin chén trà mà thôi. Nội tâm của Giang Hòe giống như có nghìn con kiến đang cắn chỉ hận không thể lập tức đi vào nhìn xem nhà họ Hàng rốt cuộc có bao nhiêu vàng bạc châu báu nên chỉ đành lấy lùi làm tiến. Tô Tiếu Tiếu đang định nói gì đó thì một giọng nói uy nghiêm chen vào: “Chú Giang nói đùa gì thế? Nhà họ Hàn ngay cả một siêu nước còn không có, hôm nay trở về sửa lại bồn hoa, thiết bị là cháu đưa tới, bọn họ muốn uống
trà cũng phải uống ở nhà bọn cháu đây, nếu chú muốn uống thì qua nhà cháu đi, nhà cháu có trà Đại Hồng Bào
mới, vừa vặn cha cháu cũng muốn tìm chú đánh cờ hay là bây giờ tới nhà bọn cháu ngồi đi. Trong lúc nói chuyện Trương Hồng Đồ vô tình hữu ý sờ vào khẩu súng của mình.
Giang Phong ham muốn hưởng lạc chẳng ra làm sao, người đã gần bốn mươi vẫn là một nhân viên nhỏ trong khoa được ngày nào hay ngày nấy, bằng không Giang Hòe cũng sẽ không nôn nóng muốn lấy cuộc hôn nhân của Giang Tuyết để đổi lấy đường ra tốt hơn, cũng không phải cứ nhất định là nhà Hàn Thành mới được, chỉ cần có quyền có thế có thể mang tới hỗ trợ cho nhà họ Giang là được hết, nhưng đổi người khác thì Giang Tuyết lại càng không đồng ý, mới phải cố chấp là Hàn Thành. Đáng tiếc Giang Tuyết càng không biết tranh giành hơn, sau khi ông ta nghỉ hưu nhà họ Giang càng bị nhà họ Trương đè đầu khắp nơi. Không, bây giờ phải là đè mấy cái đầu
rồi mới đúng, đừng nói đối với ông cụ nhà họ Trương mà cho dù là đối với Trương Hồng Đồ đã sắp thăng cấp
thành sư trưởng, ông ta cũng không có một chút tự tin nào hết.
Ông ta biết hôm nay mình không thể vào được nhà họ Hàn, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười đáp:
“Cảm ơn, bây giờ chú lại không khát nữa rồi, để ngày khác đi.
Trương Hồng Đồ lại vỗ lên khẩu súng của mình, lắc đầu nói: “Cha cháu vất vả lắm cuối tuần mới về đây, còn đang
đợi trong nhà đó, hay là chú Giang đi cùng cháu một chuyến đi.
Anh ta cảm thấy trước khi Hàn Thành làm xong việc anh ta vẫn nên trông chừng kỹ Giang Hòe thì hơn, tránh thả
con cáo già này về nhà lại sinh ra chuyện gì đó kỳ quái. Giang Hòe hơi híp mắt: “Cháu đang uy hiếp chú sao?”
Trương Hồng Đồ lắc đầu đáp: “Chú Giang đang nói gì thế? Cháu kính trọng trưởng bối nhất, nào có dám đâu?
Nhưng cha cháu vừa vặn nghiện đánh cờ, đi đến đâu cũng không tìm được người đánh, chỉ đành làm phiền chú
Giang đi cùng cháu một chuyến thôi
Giang Hòe nói: “Nếu như chú nói không thì sao?”986 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận