Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 651: Triệu Tiên Phong là gì của cháu

Hiển nhiên Cố Triển Vọng không biết mình thành đã người rảnh rỗi “không có việc gì lại không có thành ý” xoay cái cổ trái phải, tiếng rắc rắc vang lên.
Bạch Lan bưng bữa sáng lên cười bảo: “Cậu Cố đã ở đây đợi các cháu từ sáng sớm, sắp ngủ luôn rồi đấy”
Cố Triển Vọng đeo cặp kính viền vàng lên, khôi phục bộ dáng áo mũ chỉnh tề, nhếch khóe môi nói: “Vui đến
quên trời quê đất rồi chứ gì? Hay là nhận tiền đặt cọc của chú rồi trở mặt không nhận người?”
Cá Nhỏ trừng to mắt, chỉ vào Cố Triển Vọng: “Chú là ông chú trời còn chưa sáng đã tới quấy rầy mộng đẹp của người ta? Cháu còn tưởng cháu đang nằm mơ chứ, hóa ra không phải?”
י
Cố Triển Vọng: “…” Có hơi muốn chửi tục.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Cá Nhỏ nửa ngày rồi hỏi cậu bé: “Triệu Tiên Phong là gì của cháu?”
Cá Nhỏ chỉ vào mũi mình: “Cha cháu ạ, chú quen cha cháu sao?”
Cố Triển Vọng: “Không quen” Nói xong còn không quên lầm bầm: “Toàn là người gì đâu, con trai sinh ra đứa này hung hăng hơn đứa kia”
“Trở lại chuyện chính, cho chú một câu trả lời chắc chắn khi nào có thể khai công?” Cố Triển Vọng hỏi.
Cơm Nắm và Trụ Tử đồng thời võ trán, sau đó đồng thanh nói: “Bọn cháu quên mất…”
Cố Triển Vọng hơi híp mắt: “.. Khi các cháu nhận vé máy bay của chú cũng không nói như vậy!”
Cơm Nắm đáp: “Không phải không phải, cái đó không quên, lão Cố, chú đừng nôn nóng, bọn cháu quên nói chuyện này với Đại Bảo và Tiểu Bảo, trước cho bọn cháu ăn cơm rồi cháu kể với bọn họ đã”
Cá Nhỏ chẳng hiểu gì cả: “Chuyện gì thế ạ?”
Cơm Nắm dùng tốc độ nhanh nhất kể lại sự việc một lần, cuối cùng bảo: “Chính là có chuyện như vậy, chúng ta làm xong phi vụ này có thể kiếm được rất nhiều tiền tiêu vặt, trước khi khai giảng có thể đi khắp mọi nơi ăn uống vui chơi. Đúng rồi, lão Cố còn giúp các anh đặt vé máy bay khứ hồi, tóm lại là việc này chắc chắn kiếm được tiền”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau, trước đó Cơm Nắm từng nhắc tới chuyện tới thủ đô kiếm tiền tiêu vặt tiêu, bọn trẻ còn tưởng là mấy việc như bốc gạch bán báo bê xi măng gì đó chứ, nhưng không ngờ là một công
việc nhẹ nhàng như thế nên hiển nhiên không có ý kiến gì khác.
Cá Nhỏ có hơi không đủ tự tin: “Em… em vẽ không ổn cho lắm, chắc hẳn không thể giúp được đâu? Nhưng em có tiền, ông chú, không phải, lão Cố, cháu lớn thế này rồi vẫn chưa từng ngồi qua máy bay, cháu cho chú tiền, chú có thể giúp cháu cũng đặt một vé máy bay không ạ?”
Cố Triển Vọng: “… Không thể, lão Cố là cho cháu gọi sao? Cháu muốn ngồi máy bay thì tìm cha cháu đi”
Cá Nhỏ bĩu môi: “Quỷ hẹp hòi, không giúp thì không giúp có gì đâu.
Cơm Nắm vỗ vai Cá Nhỏ, chỉ vào hoa cỏ bên dưới cùng: “Những cái này là Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ vẽ khi tròn ba tuổi, em không có khả năng còn vẽ kém hơn cả các em ấy đấy chứ?”
Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đồng thời nhìn về phái anh hai: “Bọn em vẽ rất đẹp”
Cơm Nắm đầu hàng: “Đúng đúng đúng, anh lớn sai rồi, sai rồi, bây giờ lớn rồi, vẽ rất đẹp, vẽ rất đẹp.
Cá Nhỏ nghiêm túc nhìn tranh dưới cùng càng ngày càng thiếu tự tin hơn, cậu bé nuốt nước miếng, so ngón tay:
“Có… có khả năng còn kém một chút như vậy này.”
Cơm Nắm nói: “Vậy không được, chỉ cần vẽ đẹp như Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ là được.
Cá Nhỏ lắc đầu: “Không phải, là tranh em vẽ chỉ kém các anh một chút thôi…”
Cơm Nắm: “…”
ንን
“Triệu Cá Nhỏ! Ngày tháng bọn anh không ở thị trấn Thanh Phong em đã làm gì hả? Ngày nào cũng trêu chó chọc mèo sao? Ngay cả kỹ năng cơ bản như thế còn không bằng hai đứa bé bốn tuổi?”
Cá Nhỏ tự biết mình đuối lý, cười lấy lòng bảo: “Đại ca, đại ca Cơm Nắm, đại ca Trụ Tử của em, các anh không biết đâu từ sau khi các anh tới thủ đô, mấy đứa Quang Quang, Đô Đô, Khỉ Con và Đá Nhỏ đó đều tạo phản hết, em tốt xấu gì cũng thi hợp cách đúng không, nhưng bọn họ ngay cả thi cũng không đạt tiêu chuẩn kia kìa!” Cơm Nắm: “… Thi hợp cách rất vẻ vang sao?” Cơm Nắm hỏi những người khác: “Các anh có từng thi dưới chín mươi lăm điểm không?”
Ngoại trừ Bé Út vẫn chưa bắt đầu đi học ra thì bảy đứa trẻ khác đều lắc đầu.
Cơm Nắm nói: “Nhìn thấy chưa, nếu không phải làm văn rất khó lần nào cũng được điểm tuyệt đối thì lần nào bọn anh cũng có thể thi được một trăm điểm?
Cố Triển Vọng cũng không nhịn được mà chen miệng vào: “Các cháu mới là đặc biệt được chưa? Không phải người nào cũng đều thông minh như các cháu hiểu không?” Đám trẻ này ngay cả anh ta cũng phục, không biết
ăn gì mà lớn nữa.
Bữa sáng rất nhanh đã lên đủ, bữa sáng hôm nay là sữa đậu nành, cháo trắng, bánh quẩy còn có cả bánh bao, đám trẻ chen chúc vây lại ngồi chung một bàn.
Bánh Bao nhỏ cầm một cái bánh bao nhỏ gặm hai miếng, chớp đôi mắt to hỏi Cố Triển Vọng: “Chú Cố ơi, hóa ra chú đi học cũng ngốc như anh Cá Nhỏ sao ạ, thường không được điểm hợp cách?”
Cố Triển Vọng: “”
י,
1040 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận