Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 297: Gặp nhau 2

Hóa ra cha mẹ của Trụ Tử đều ưa nhìn như vậy, chẳng trách Trụ Tử lớn lên cũng đẹp như thế, đặc biệt là Nhã Lệ có sống mũi cao hơi giống mũi diều hâu, đôi mắt vừa to vừa long lanh, ngũ quan sâu lại mang theo chút đặc điểm của nước ngoài, ở thời đại trong nước rất khó tìm được người ở biên cương này, rất dễ bị người có ý đồ mang ra làm lớn chuyện.
Đại khái là mấy năm này cũng chịu không ít khổ cực, không thể che lấp được sương gió trên mặt.
Vợ chồng Trương Hồng Đồ cúi người trước Tô Tiếu Tiếu, nói một cách chân thành: “Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi chăm sóc con, cảm ơn!”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Người mà anh chị nên cảm ơn là bà nội của Trụ Tử, chúng tôi cũng không chăm sóc được bao lâu, trước đây vẫn luôn là bà ấy chăm non.
Trước khi hai vợ chồng tới đã tìm hiểu tình hình của con trai, nghe Tô Tiếu Tiếu nói như vậy, Nhã Lệ gật đầu đáp: “Chúng tôi sẽ tìm thời gian đích thân tới cảm ơn bà ấy.
Lý Ngọc Phụng đã chuẩn bị trà xong, mời bọn họ ngồi xuống uống trà rồi tiếp tục đi làm việc của mình, hai vợ chồng cảm ơn, đặt đồ mang tới xuống.
Tô Tiếu Tiếu dẫn Bánh Đậu nhỏ ngồi xuống: “Trụ Tử phải một lúc nữa mới tan học, anh chị muốn biết gì thì có thể hỏi tôi trước”
Hai vợ chồng có trăm điều muốn hỏi nhưng cũng không biết nên hỏi từ đâu, con sinh ra chưa bao lâu đã bất đắc dĩ phải đưa đi, phía bên tổ chức vẫn luôn nói vợ chồng Hàn Thành coi con mình như con đẻ, nuôi dưỡng tốt thế nào, kêu bọn họ không cần lo lắng.
Trước khi tới đây bọn họ thật sự rất bất an, nhiều năm như vậy mới qua đây, người chăm sóc Trụ Tử ngày trước đã không còn nữa, ngay cả vợ của Hàn Thành cũng đã không còn là Dương Mai, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà đã cảnh còn người mất hiển nhiên cũng khiến trong lòng bùi ngùi.
Mà khi bọn họ tới sân trông thấy đứa trẻ thông minh xinh đẹp đó, lại nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu dịu dàng như nước, bước vào sân thấy mẹ Tô hiền từ, trong sân sạch sẽ mọi thứ đều ấm áp và hài hòa khiến bọn họ gần như đã hoàn toàn thả lỏng hơn. Đứa trẻ trưởng thành trong môi trường còn thoải mái hơn thị thư điền viên như vậy, làm sao có thể không tốt được? Nhưng bọn họ quả thật không biết nên hỏi từ đâu.
Lý Ngọc Phụng đan xong cái nia bước vào trong phá vỡ sự im lặng: “Buổi trưa ở lại nhà ăn cơm nhé, bây giờ dì đi vo gạo thổi cơm, đợi đám Trụ Tử và Cơm Nắm tan học về nhà là có thể ăn được rồi.
Hai vợ chồng cùng xua tay, Nhã Lệ đáp: “Dì ơi không cần đâu ạ, hôm nay bọn cháu tới thăm con một chút thôi, buổi chiều còn phải dọn dẹp nhà, xem khi nào Trụ Tử có thể thích ứng rồi mới đón thằng bé về sau, bọn cháu chỉ thăm con cái rồi đi thôi”
Tô Tiếu Tiếu vừa mỉm cười vừa đáp: “Không cần có gánh nặng tâm lý đâu, thức ăn cũng chỉ có mấy món đó thôi, đã nấu xong hết cả rồi, cũng chỉ là chuyện thêm hai phần gạo và hai củ khoai lang, anh chị cũng có thể nhân cơ hội này gia tăng tình cảm với Trụ Tử.
Lý Ngọc Phụng cũng bảo: “Đúng đó, cũng chỉ là thêm hai đôi đũa mà thôi, Bánh Đậu nhỏ tới đây, đi nấu cơm với
bà ngoại nào”
Bánh Đậu nhỏ cũng cảm thấy nghe người lớn nói chuyện không vui chút nào nên vung đôi chân nhỏ chạy qua nắm tay Lý Ngọc Phụng, cùng bà ngoại vào nhà bếp.
Đều đã nói đến mức này rồi, Nhã Lệ chỉ đành bảo: “Vậy chúng tôi mặt dày ở lại nhà mọi người ăn bữa cơm vậy” Tô Tiếu Tiếu nói không đâu liên tục, biết bọn họ thấp thỏm bất an, cô đành chủ động nói đến chuyện của Trụ
Tử: “Trụ Tử là một đứa trẻ vô cùng tốt, vô cùng ngoan, chững chạc hiểu chuyện, lại chịu khó cần cù. Cả nhà chúng tôi đều rất thích cậu bé, cậu bé và Cơm Nắm nhà chúng tôi là bạn học cùng lớp một, thành tích học cũng vẫn luôn đi đầu, giáo viên và các bạn học cũng vô cùng thích cậu bé…”
Hai vợ chồng lắng nghe giọng nói dịu dàng của cô miêu tả lại từng chút một về chuyện quá khứ của Trụ Tử, cô cũng kể sơ lược qua về quá khứ của Trụ Tử khi ở chung với bà nội, rồi để những quá khứ không vui vẻ này cùng với bà nội của Trụ Tử nhập thổ vi an, cùng nhau tan thành mây khói.
Suốt toàn bộ quá trình, ngoại trừ khi nói về bà nội Trụ Tử hơi nhíu mày ra, còn những thời điểm khác hai vợ chồng không phải gật đầu thì là mỉm cười, gần như đều cong khóe miệng cười đến khi nghe xong. Ngay khi Tô Tiếu Tiếu đã nói khô hết cả miệng rồi, giọng nói của Cơm Nắm nhỏ mới vang tới từ phía rất xa: “Mẹ,
bà ngoại, Bánh Đậu nhỏ, Bánh Trôi nhỏ, Cơm Nắm nhỏ của mọi người tan học về rồi đây, chuẩn bị nấu cơm đón
tiếp thôi!”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu với vẻ cạn lời, cúi đầu xoa bụng mình, vừa cười vừa bảo: “Bánh Trôi nhỏ là đứa trẻ trong bụng tôi, đây là giọng nói của Cơm Nắm nhỏ nhà tôi, thằng bé nghịch hơn Trụ Tử nhỏ một chút nhưng cũng rất ngoan, luôn thích người chưa đến nhưng tiếng đến trước, muốn cả nhà đều biết thằng bé về nhà từ rất xa.
1027 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận