Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 146. Còn nhiều thời gian

Chương 146: Còn nhiều thời gian
Tô Tiếu Tiếu ôm Hàn Thành, cọ vào ngực anh: “Chúng ta còn nhiều thời gian, hiếm khi mẹ tới một chuyến, em muốn ở bên cạnh mẹ trước.”
Hàn Thành hôn lên môi cô: “Đều theo ý em nhưng bây giờ em phải theo anh.”
Tô Tiếu Tiếu quàng tay lên cổ anh: “Được, đều theo anh hết.”

Hôm nay, người dậy sớm nhất trong nhà chính là Lý Ngọc Phụng.
Hơn năm giờ bà ấy đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng xong xuôi cho cả gia đình, khi Hàn Thành rời giường thì bà ấy đã cho lũ gà con ăn, trong sân cũng đã được quét dọn sạch sẽ tươm tất.
Hàn Thành thật sự kính phục nhân dân lao động như vậy.
“Mẹ, hình như mẹ ngủ rất ít thì phải?”
Lý Ngọc Phụng phất tay: “Tuổi tác lớn rồi, ngủ cũng không lâu được như vậy, sao con cũng dậy sớm như vậy?”
Không chỉ anh, khi Lý Ngọc Phụng vừa nhìn ra phía sau anh đã thấy một dây củ cải đỏ dụi mắt nửa tỉnh nửa mê, bà ấy kinh ngạc: “Sớm như vậy con gọi tụi nó dậy làm gì?”
Đứa trẻ lớn năm, sáu tuổi đang là lúc thích ngủ nướng, Tiểu Bảo ở nhà toàn ngủ đến hơn bảy giờ, mà lúc này mới hơn sáu giờ thôi? Ngoại trừ Bánh Đậu nhỏ ra thì mấy đứa trẻ khác đều đã dậy, không khóc không nháo còn nói chào buổi sáng với bà ấy, ngược lại là con gái mình còn chưa rời giường, Lý Ngọc Phụng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hàn Thành xoa đầu đám trẻ và đáp: “Con dẫn tụi trẻ đi chạy bộ sáng, các con đi đánh răng rửa mặt đi.”
“Con dẫn con trai năm, sáu tuổi đi chạy bộ sáng?” Hàn Thành, con điên rồi sao?
“Con cái của quân nhân phải có tinh thần và thể xác mạnh mẽ, buổi tối ngủ sớm một chút, ngủ đủ là được, mẹ không cần lo lắng đâu, thế này có lợi cho bọn trẻ.” Hàn Thành nói.
Lý Ngọc Phụng cũng không nói gì cả mà hỏi: “Tiếu Tiếu vẫn còn chưa dậy sao? Bình thường đều là con dậy nấu bữa sáng sao?”
Đứa con gái lười biếng này, cũng đừng thật sự để Hàn Thành người ta dậy nấu bữa sáng chứ.
Hàn Thành vừa cười vừa lắc đầu: “Lát nữa cô ấy dậy thôi ạ, đám trẻ thích ăn đồ cô ấy làm, thường đều là cô ấy làm hết.”
Trên thực tế gần đây đều là Hàn Thành dậy nấu bữa sáng, anh hiểu mẹ vợ, trên người bà ấy có truyền thống tốt đẹp chịu khó giản dị của nhân dân lao động nên cũng hy vọng con cái mình sẽ kế thừa đức tính tốt đẹp đó.
Lúc này Lý Ngọc Phụng mới yên tâm.
Bây giờ mấy đứa trẻ đều có thể tự mình rửa mặt một cách thành thạo, tốc độ còn rất nhanh.
Tiểu Bảo khỏi cần phải nói, cậu bé là trẻ con lớn lên ở nông thôn, khi còn rất nhỏ đã có thể tự mình sinh hoạt, cậu bé vốn không tính dậy nhưng Cơm Nắm nói ven biển có lòng đỏ trứng gà to như cái chảo đồng nên cậu bé mới bò dậy theo.
Thẳng đến lúc chạy bộ theo chú một cách ngơ ngác, cậu bé còn rất mơ hồ.
Có thêm sự gia nhập của bạn nhỏ khiến Cá Nhỏ cũng rất vui vẻ, đặc biệt là khi nghe thấy Cơm Nắm nói Tiểu Bảo biết mò ốc vặn, bắt lươn và bắt cá trê, ánh mắt của Cá Nhỏ nhìn Tiểu Bảo cũng tràn đầy vẻ sùng bái.
Triệu Tiên Phong nhìn Tiểu Bảo chắc nịch mới gật đầu một cách hài lòng: “Tố chất cơ thể của đứa trẻ này không tệ, là nhân tài tốt để làm lính.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu đừng thấy ai cũng chọn làm lính thế, đúng rồi, hôm Trung Thu chúng tôi không qua bên cậu được, cậu về nhà nói với gia đình một tiếng, đừng chuẩn bị nhiều đồ ăn.”
Mẹ vợ tới, hiển nhiên Triệu Tiên Phong cũng hiểu: “Hai hôm trước Châu Ngọc Hoa đã tích vật tư rồi, còn đang đợi tay nghề nấu ăn ngon của Tiếu Tiếu nhà các cậu đấy, Cá Nhỏ cũng sắp phải thất vọng rồi, thằng nhãi thối này ngày nào cũng nhắc mãi đòi Cơm Nắm tới đón Trung Thu.”
Hàn Thành bảo: “Ăn xong cơm cậu có thể dẫn thằng bé qua đây ngắm trăng chung, trẻ con đều thích náo nhiệt.”
Bốn bé trai trước mặt chơi rất vui vẻ, từ không bằng lòng lúc đầu đến bây giờ đã thích chạy bộ sáng hơn, bây giờ mỗi sáng đối với bọn trẻ mà nói đều không phải là luyện tập buổi sáng mà chính là lúc mấy bạn nhỏ cùng nhau chơi, thi chạy vài vòng rồi kết thúc.
Triệu Tiên Phong gật đầu: “Đây ngược lại cũng là ý hay, đến khi đó tôi sẽ xem sao.”
Tối qua Tô Tiếu Tiếu bị Hàn Thành dày vò thê thảm khiến đồng hồ sinh học hôm nay không được chuẩn giờ cho lắm, mắt thấy đã sắp đến bảy giờ mà người còn chưa dậy, Lý Ngọc Phụng mới đẩy cửa đi vào, thấy đứa con gái lười biếng còn đang ngủ khò khò, mới vỗ lên mông cô: “Mặt trời sắp chiếu đến đít rồi, còn không dậy nữa à, thịt ở xưởng chế biến thịt đều bị người ta mua hết sạch rồi.”
Tô Tiếu Tiếu mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy là mẹ ruột nhà mình mới ôm bà ấy làm nũng: “Mẹ, chào buổi sáng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận