Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 215: Nhớ cha

Đôi mắt to của Cơm Nắm nhỏ đảo nhanh vài vòng, chớp hai cái rồi bảo: “Mẹ ơi mẹ nhớ cha hả?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Ừm, nhớ cha lắm.
Cơm Nắm nhỏ cắn thìa: “Thật ra con cũng hơi nhớ cha rồi.
Trụ Tử nhỏ cũng cúi đầu: “Cháu cũng nhớ chú Hàn”
Bánh Đậu nhỏ có mẹ là đủ cũng không nhớ cha cho lắm, mà ngoan ngoãn xúc cơm trong bát ăn rất ngon.
Bầu không khí đột nhiên có hơi não nề, Tô Tiếu Tiếu xốc lại tinh thần, bảo: “Được rồi được rồi, chúng ta đếm
ngược thời gian, hôm nay đã qua một ngày, nhanh nhất là sáu ngày nữa đồng chí Hàn Thành sẽ về nhà, chúng ta
nghĩ xem đến lúc đó sẽ làm nghi thức chào đón gì đó để đón cha về nhà đi.
Ý kiến này nhận được sự tán đồng nhất trí của tụi nhỏ.
Cơm Nắm nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy chúng ta có thể nướng bánh rau cải khô thêm lần nữa, cái đó ngon quá
trời!” Đáng tiếc phần lớn đã bị cha cầm đi mất rồi còn đâu.
Tô Tiếu Tiếu nhìn thấu cậu bé: “Là con muốn ăn chứ gì?”
Cơm Nắm gật đầu: “Chắc chắn cha cũng muốn ăn!”
Lúc này Hàn Thành vừa mới ra khỏi tỉnh, cấp ghế ngồi của anh là giường nằm, một toa có bốn người, đến đúng
giờ cơm, mọi người cũng bắt đầu ăn cơm, có người ăn lương khô, có người mua cơm trên xe lửa, Hàn Thành cũng mua một phần cơm trắng chuẩn bị ăn với cá trắm kho, cá kho vốn chính là món nguội nên cũng không cần
hâm nóng lại.
Vị đồng chí ăn lương khô đó nhìn đồng chí mua thịt kho tàu ăn cơm với vẻ ngưỡng mộ và hỏi: “Đồng chí, bữa
cơm này của anh trông ngon miệng quá.
Đồng chí ăn thịt kho tàu đáp: “Cố chịu thôi, cũng không ngon cho lắm”
Đồng chí ăn lương khô uống hớp nước nóng: “Miệng của anh đúng là kén ăn, thịt còn có thể không ngon được
sao?”
Đồng chí ăn thịt kho tàu đang định nói gì đó, đột nhiên hếch mũi ngửi: “Món gì mà thơm thế này?”
Đồng chí ăn lương khô cũng hít hà: “Thơm thật đấy!”
Sau đó, bọn họ bám theo nguồn gốc mùi thơm đồng loạt nhìn về phía Hàn Thành vừa vặn cắn một miếng bánh
nướng rau khô giòn rụm.
Đồng chí ăn lương khô vốn dĩ cảm thấy bánh nướng của mình không ngon, mùi hương ở cái bánh nướng rau khô
đó của Hàn Thành đúng thực là bá cháy, anh ta đã bất chấp gương mặt tuấn tú “người lạ chớ có lại gần” đó của
anh, nuốt nước miếng hỏi: “Đồng chí, cậu ăn món gì thế, sao lại thơm như vậy?”
Bánh nướng rau khô mà Tô Tiếu Tiếu làm có kích cỡ không lớn, cũng chỉ ngang quả trứng gà, Hàn Thành ăn hai ba miếng là hết một cái, nướng rất xốp giòn, là f loại xốp giòn cắn một miếng phải dùng tay hứng vụn đó, anh đang nghĩ giờ này cô và các con chắc hẳn cũng đang ăn cơm hoặc là vừa mới ăn cơm xong, cũng không biết tối nay cô sẽ làm món ngon gì cho lũ trẻ ăn, cho dù nấu gì chắc chắn lại là món ngon số một của Cơm Nắm, được người hỏi như vậy, Hàn Thành cong khóe môi cười một cái: “Bánh nướng rau khô mà vợ tôi làm đấy. “Vợ cậu làm? Tôi còn tưởng là mua bên ngoài chứ, tay nghề này xem chừng còn tốt hơn cả đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh ấy chứ. Đồng chí, số của cậu thật tốt, vợ tôi nướng bánh cho tôi không ngon cũng thôi đi, lại còn không chín cho lắm, đã vậy còn không cho tôi tốn tiền mua cơm ăn, ôi!” Đồng chí ăn lương khô thở dài não nề, vị
đồng chí này cười lên thật sự ưa nhìn quá, đồng chí nữ có thể làm ra cái bánh ngon như vậy chắc hẳn cũng rất ưa
nhìn, anh ta chỉ đành chấp nhận số phận ngửi cái bánh thơm phức của người ta rồi ăn lương khô nửa sống nửa chín mà cô vợ xấu xí ở nhà mình làm.
Nhắc tới Tô Tiếu Tiếu, nụ cười trên mặt Hàn Thành lại càng ấm áp hơn: “Số tôi rất tốt, vợ tôi vô cùng tốt. Tuy rằng một hộp bánh nướng rau khô có tám đến mười cái nhưng một ngày Hàn Thành cũng chỉ nỡ ăn một cái,
buổi trưa anh không nỡ ăn, buổi chiều khi nhớ Tô Tiếu Tiếu quá mới ăn một cái, thứ này có thể để rất lâu. Lúc này mới vừa bắt đầu đi công tác thôi, phía sau vẫn còn tám đến mười ngày nữa, anh thật sự không nỡ chia cho
các đồng chí khác ở trong toa.
Trong toa chỉ có ba người bọn họ ở, một người khác không biết đã đi đâu, Hàn Thành mở cặp lồng đựng cá kho
ra, dùng đôi đũa vẫn chưa động tới chia cho mỗi người trong bọn họ một miếng: “Bánh nướng không thể chia
cho các anh, vậy nếm thử cá kho mà vợ tôi làm đi”
Thời buổi này lương thực quý giá, không dễ ăn được đồ của nhà người khác, cá còn quý hơn cả bánh nướng, đồng chí ăn lương khô cũng không biết Hàn Thành nghĩ thế nào nữa, chỉ liên tục từ chối.
Đồng chí ăn lương khô họ Lý, là một anh nông dân rất chất phác, tên là Lý Đại Hải, đi tới thủ đô thăm người
thân, vé xe của anh ta là người thân kêu người mua giúp anh ta, đây cũng là lần đầu tiên anh ta được ngồi toa
giường nằm.
[Cảm ơn moedeng đã đẩy 12 kim phiếu cho truyện ^^]
993 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận