Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 137. Chủ động

Chương 137: Chủ động
Tô Tiếu Tiếu tới khu gia đình đã sắp một tháng, mỗi ngày đều bận rộn nên gần như chưa từng dừng lại để thưởng thức phong cảnh của thị trấn nhỏ này, càng chưa cùng các con ra ngoài chơi.
Chưa đến mười một giờ trưa, Hàn Thành phái người chuyển lời nói có ca phẫu thuật phải làm thông trưa, không có cách nào về nhà ăn cơm nên kêu Tô Tiếu Tiếu không cần chuẩn bị cơm trưa cho anh.
Đổi lại ở thế kỷ hai mươi mốt, cô chắc hẳn sẽ chuẩn bị một ít điểm tâm và lương khô gì đó rồi dẫn đám trẻ cùng nhau ra biển dã ngoại.
Nhưng đây là năm bảy mươi ăn thêm vài miếng thịt cũng sẽ bị gán cho cái mác tác phong sống sa đọa, nên rõ ràng suy nghĩ này không thực tế đến vậy, nhưng dẫn các con đi ra biển làm gì đó chắc hẳn không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Vì vậy, Tô Tiếu Tiếu đặc biệt tới hỏi dì Trương. Dì Trương nói thi thoảng nhặt ít hàng hải sản một lần cũng không sao nhưng không thể đi thường xuyên, đồ trong biển là của công, nhặt nhiều sẽ bị người báo cáo.
Nói làm là làm, buổi ăn sau khi ăn xong mì trứng gà đơn giản, Tô Tiếu Tiếu lại xách một thùng gỗ nhỏ và mấy cái xẻng đơn giản chế từ vỏ sò thêm gậy trúc làm thành tay cầm được Hàn Thành làm cho các con rồi cùng nhau xuất phát tới bờ cát.
Thời buổi này chú trọng cần kiệm, gian khổ phấn đấu, ngay cả loại suy nghĩ không làm việc đàng hoàng như đi chơi giải trí này cũng không đúng, cho nên Tô Tiếu Tiếu và đám trẻ cũng không dám nói ra ngoài chơi, gặp được hàng xóm khá quen cũng chỉ nói dẫn các con tới bên bờ biển nhặt mấy con sò về nhà vây vườn rau.
Người ở đây chia vườn trồng rau, có đôi khi sẽ vây bằng một vòng vỏ sò lớn, cũng xem như là nét đặc sắc của vườn rau bên này.
Tuy rằng nơi này là thị trấn ven biển, Bánh Đậu nhỏ khỏi cần nói nhưng ngay cả Cơm Nắm và Trụ Tử cũng là lần đầu tiên tới ven biển chơi, hai đứa nhỏ dẫn Bánh Đậu nhỏ nhảy chân sáo đi đằng trước, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Tô Tiếu Tiếu dặn dò không thể nói là đi chơi, cho nên có người hỏi thì Trụ Tử và Cơm Nắm nhỏ đều nói là đi tới ven biển nhặt vỏ sò về vây vườn.
Dọc đường đi qua cửa trường học lại gặp được chủ nhiệm Lưu.
Ông ta cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu đang dẫn ba đứa trẻ với vẻ mặt phấn khởi: “Tôi đang định ra ngoài tìm đồng chí Tô đây, không ngờ lại gặp được ở đây, thật là trùng hợp.”
Tô Tiếu Tiếu đại khái cũng đoán ra được là chuyện gì nên hỏi thẳng: “Là chuyện liên quan đến Trình Lệ Phương sao?”
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: “Là như vậy, chúng tôi đã tìm một vài học sinh và phụ huynh học sinh để tìm hiểu tình hình, về phương diện dạy học và giáo dục người này Trình Lệ Phương quả thật tồn đọng vấn đề rất lớn, nhưng nể tình thái độ nhận sai của cô ta tốt, lại chủ động xin điều đến đội hậu cần, ban lãnh đạo thông qua bàn bạc cũng phê chuẩn cho cô ta, dù sao cũng là đồng chí cũ phục vụ trường học nhiều năm, cái khác không nói nhưng con người vẫn khá chịu khó, làm việc cũng nhanh nhẹn, cho nên…”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Lời ông nói tôi hiểu, chỉ cần cô ta không dạy hư đám trẻ thì bên tôi không có ý kiến gì cả, ngoài ra tiết học tôi đã chuẩn bị xong, kế hoạch dạy học cũng đã viết rồi, còn lại phụ thuộc bên trường học sắp xếp thế nào.”
Chủ nhiệm Lưu rất hài lòng về cô, học lực không tồi, nhân phẩm lại tốt, tính cách dịu dàng và rộng lượng, người như vậy thích hợp để dạy học nhất, đáng tiếc không thể lên lớp ở trường học toàn thời gian được.
“Đồng chí Tô có từng cân nhắc đến việc trực tiếp tới trường học làm giáo viên chưa? Trường học rất thiếu nhân tài giống như cô.” Chủ nhiệm Lưu vẫn muốn giúp trường học kiếm nhân tài.
Ông ta đã từng xem hồ sơ và lý lịch của Tô Tiếu Tiếu ở bên tổ chức, làm giáo viên tiểu học có hơi có tài mà không phát huy được, cho dù cô đi dạy cấp hai hay cấp ba cũng được.
Khi Hàn Thành tiến cử Tô Tiếu Tiếu đã kêu cô thiết kế tranh in tuyên truyền đơn giản để giao qua, phía bên đội tuyên truyền vô cùng hài lòng, chỉ hận cô không thể lập tức đi làm ngay, nên làm sao có khả năng thả người được?
Nhưng chủ nhiệm Lưu nghĩ nếu như bản thân Tô Tiếu Tiếu bằng lòng thì lại khác hẳn.
Nằm trong dự đoán, Tô Tiếu Tiếu từ chối rất dứt khoát: “Không được, tôi thích công việc ở đội tuyên truyền hơn.”
Nếu không phải muốn Trình Lệ Phương từ chức nhường cho người hiền, còn có thể dạy Cơm Nắm và Trụ Tử thì Tô Tiếu Tiếu hoàn toàn sẽ không nghĩ đến việc dạy thay ở trường học.
“Nhân lúc nắng đẹp, tôi đã tới đây lâu như vậy mà vẫn chưa từng tới ven biển, giờ phải dẫn các con đi nhặt vỏ sò trước đã, ngày mai sẽ mang giáo án qua đây rồi lại bàn chi tiết với các ông sau.” Tô Tiếu Tiếu nghĩ, hiếm khi dẫn các con ra ngoài một chuyến, còn không đi nữa thì mặt trời sẽ xuống núi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận