Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 498: Bạch Lan

Tên của nữ chủ nhân là Bạch Lan, khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt hiền hòa, con trai Trần Bình An năm nay hai mươi tuổi đã tốt nghiệp cấp ba được hai năm, thấy năm nay khôi phục kỳ thi đại học cũng đi thi thử, không ngờ thật sự đỗ đại học, tuy rằng chỉ là một trường sư phạm bình thường. Hôm nay cậu ta không ở đây, những tin tức này đều là Tiểu Ngũ tìm hiểu mang về.
Toàn bộ người từng trải qua cuộc vận động đều sợ hãi trong lòng, chỉ sợ nó lại tới thêm lần nữa, ở thời đại phần lớn gia đình lớn đều chen chúc trong một căn nhà mười mấy mét vuông chỗ nào cũng có này, đôi mẹ góa con côi ở trong thành tứ cửu sở hữu hai căn nhà lớn suy cho cùng vẫn quá bắt mắt, luôn lo lắng lỡ như ngày nào đó lại bị thu về, có thế nào trong lòng cũng không yên tâm. Sau khi Bạch Lan và con trai thảo luận đã quyết định bán đứt một trong hai căn, cầm tiền trong tay sẽ ổn thỏa hơn nhiều.
Vị trí địa lý của căn nhà cực tốt, ở ngay trong ngõ gần đại học thủ đô, tin tức vừa tung ra đã có không ít người tới xem, đều là một vài gia đình từ nơi khác tới trong nhà có con thi đỗ đại học thủ đô, trong tay lại có chút
tiền chiếm phần lớn. Nhưng bọn họ không phải ngại giá quá cao thì chính là lo căn nhà lại bị thu về thì biết phải làm sao, tóm lại là chần chừ. Ngoài ra có một vài người nhìn trúng căn nhà nhưng Bạch Lan chướng mắt bọn họ không bằng lòng làm hàng xóm của cô ta, cho nên căn nhà này vô cùng khó bán.
Gần đây người tới xem nhà thật sự không ít nhưng giống như Tô Tiếu Tiếu kéo cả nhà đi, dẫn theo một dây trẻ con tới xem nhà thì vẫn là lần đầu tiên Bạch Lan nhìn thấy. Điều càng khiến cô ta thấy khó hiểu hơn là đám trẻ không chỉ tới xem thôi đâu mà còn nghiêm túc tham gia vào, Tô Tiếu Tiếu cũng bàn bạc nghiêm túc với đám trẻ. Bánh Bao nhỏ nhãn cái mũi nhỏ đã lạnh đến đỏ bừng, nói với vẻ vô cùng tủi: “Mẹ ơi, con cảm thấy căn nhà này có hơi tồi tàn, không đẹp bằng nhà của anh Trụ Tử và nhà ông cả, con không thích nơi này đâu?
Cơm Nắm chỉ về phía cách đó không xa: “Nhà có đẹp hay không không quan trọng, mấu chốt là phải tiện, em không nhớ cổng làng lớn đẹp đẽ mà chúng ta vừa mới đi qua sao? Sau này cha mẹ phải đi tới đó đi học nên ở nơi này rất tiện, bước qua đường là có thể tới luôn, hơn nữa khi chúng ta tới không phải cũng phải qua trường cấp hai và trường tiểu học hay sao? Sau này anh hai và anh nhỏ có thể đi tới hai trường đó đi học, ở nơi này cả nhà chúng ta đi học đều tiện
Bánh Đậu nhỏ hiểu em trai nhất, cậu bé bảo: “Em trai, khi vừa mới đi qua đầu ngõ em không nhìn thấy nhiều sạp bán đồ ăn sao? Còn có cả kẹo hồ lô nữa, đi từ đây chắc chắn rất gần, lẽ nào em không muốn ra khỏi cửa là có thể
mua được rất nhiều đồ ăn ngon sao?”
Bánh Bao nhỏ nghiêm túc nghĩ ngợi, miễn cưỡng đồng ý với cách nói của anh nhỏ: “Hình như bán đồ ăn hơi nhiều một chút thật, nhưng mà mẹ cũng không cho em mua đồ ăn bên ngoài ăn, có nhiều nữa cũng vô dụng thôi”
Cơm Nắm và Bánh Đậu: “…”
Hai ngày trước Tô Tiếu Tiếu đã giải thích với Cơm Nắm và Bánh Đậu lý do tại sao phải chuyển tới ở gần trường học, bọn trẻ cũng nghe thấy chú Tiểu Ngũ nói nhà không dễ tìm, cho nên mới cố gắng thuyết phục Bánh Bao
nhỏ.
Cơm Nắm nắn mặt em trai: “Em gái cũng không làm điệu như em, em gái có thể ở thì sao em không thể hả?” Tô Tiếu Tiếu giải cứu Bánh Bao nhỏ từ trong tay Cơm Nắm ra: “Bánh Bao nhỏ, thế này được không, mẹ cảm thấy ở đây rất tốt, muốn ở lại nơi này, bây giờ có hơi không đẹp nhưng mẹ dự định tìm người sửa lại một chút, sơn bức tường thành màu trắng hết, sau này sẽ trồng một vài cây hoa quế và hoa giấy ở cổng vào và bờ tường, ở đây cứ cách một vườn rau nhỏ sẽ trồng một chút rau dưa và cây ăn quả, chắc hẳn cũng sẽ rất đẹp. Nếu như Bánh Bao nhỏ thật sự không muốn ở nơi này cũng không sao, có thể tới chỗ ông cả hoặc là anh Trụ Tử ở, thế nào
cũng được hết”
Bánh Bao nhỏ vừa nghe đã “oa” một tiếng khóc to, ôm Tô Tiếu Tiếu nói: “Không muốn, không muốn, con muốn ở với cha mẹ cơ, hu hu hu hu…”
Bánh Bao nhỏ ôm xong Tô Tiếu Tiếu lại chạy tới ôm Hàn Thành tố cáo, cọ hết nước mắt nước mũi lên ống quần anh: “Cha ơi, có phải mẹ ghét Bánh Bao nhỏ ăn nhiều, không muốn Bánh Bao nhỏ không, hu hu hu hu, cha phải đòi lại công bằng cho Bánh Bao nhỏ, hu hu hu hu…”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Sao cô không biết Bánh Bao nhỏ lại lắm trò như vậy nhỉ? Cô nói mấy lời đó bao giờ?
986 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận