Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 663: Gà rán và pizza

Hai đứa trẻ từ nhỏ cũng nghe lời Tô Tiếu Tiếu nhất, hiển nhiên cô nói gì chính là cái đó, chưa bao giờ từng nghi ngờ lời cô.
Tô Tiếu Tiếu vốn muốn thưởng cho bọn trẻ ăn gà rán hoặc là pizza, nhưng mấy thứ này phải đến giai đoạn giữa và sau thập niên tám mươi mới truyền đến tổ quốc, ngược lại đợi sau khi phố ẩm thực của Cố Triển Vọng mở có thể kiến nghị ngăn một cửa tiệm nhỏ để mở một tiệm gà rán.
Phải biết rằng năm đó khi những món ăn nhanh phương tây này xuất hiện giống như một cơn lốc xoáy càn quét thị trường ẩm thực trong nước, không biết kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu như cô nhanh chóng giành được một ít thị phần trước khi bọn họ tiến vào thị trường thì có thể kiếm được một khoản lớn.
Dù sao cũng không có đứa trẻ nào không thích ăn gà rán và pizza, đừng nói là trẻ con mà cho dù là người lớn cũng vô cùng thích ăn, đổi lại là người hợp tác khác Tô Tiếu Tiếu chưa chắc sẽ đề nghị bán những thứ này, nhưng ngài Cố từ Tây về đây, nói không chừng sẽ có chung ý tưởng với cô.
Cuối cùng ba người tìm được một tiệm nhỏ bán gà nướng, ăn một bữa thịnh soạn no nê, cảm thấy mùi vị không tệ còn gói thêm hai con mang về.
Tô Tiếu Tiếu mang gà nướng về “Tam Xan Tứ Lý” kêu Bạch Lan và chú lão Dương cũng tới nếm thử. Sau khi chú lão Dương ăn xong có nói: “Tiếu Tiếu, con gà nướng này rất dễ làm, chú cảm thấy chúng ta có thể bán thứ này, dù sao buổi tối cũng không có việc gì làm, bày cái lò nướng ở ngoài cửa đặc biệt bán gà rán đi Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Như thế quá vất vả, tạm thời không cần thiết phải làm vậy, sau này cháu sẽ mở một cửa tiệm chuyên bán gà nướng, nếu như các chú không ngại vất vả muốn luyện tay cũng được, nhưng đó là khoản thu nhập thêm của các chú, không thể tính vào trong khoản công, chỉ có thể vào túi riêng của các chú, bằng không cháu không đồng ý.
Bạch Lan và chú lão Dương đưa mắt nhìn nhau, cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ, Tô Tiếu Tiếu thật sự không giống một bà chủ, cô mở tiệm nhà hình như thật sự là vì giải quyết vấn đề ăn uống của các con, nhưng cũng không phải bữa nào các con cũng ăn ở trong tiệm. Có đôi khi Trụ Tử và Cơm Nắm muốn đổi khẩu vị cũng sẽ dẫn bọn
trẻ ra ngoài ăn.
Bọn họ đều cầm tiền lương chỉ có Tô Tiếu Tiếu là không lấy tiền lương, giống như gần đây lại có thêm vài đứa trẻ
ăn cơm cô cũng sẽ ung dung thản nhiên móc túi riêng mua không ít đồ về mà không thêm một đồng nào vào khoản công hết, lợi nhuận trong tiệm cũng sẽ chia theo thỏa thuận đã nói trước đó, số lẻ dôi ra cô sẽ cầm cho bà nội Điềm Điềm, nói là tiền thưởng thêm, sao trên đời này lại có một người tốt như vậy chứ. Bạch Lan nói: “Tiếu Tiếu à, em quá phúc hậu, em ở ngoài mà như thế sau này sẽ chịu thiệt lớn đó, em không đồng ý bọn chị cũng phải làm, cho dù khoản ở Tam Xan Tứ Lý thì em cũng lỗ trắng mắt ra rồi đấy?
Chú lão Dương gật đầu: “Đúng, hoặc là không làm, hoặc chính là doanh thu của tiệm
””
Tô Tiếu Tiếu bật cười, lời này nói ra trước không nói bảng hiệu của “Tam Xan Tứ Lý” tốt như vậy, khách khứa mỗi ngày vẫn nườm nượp không dứt như cũ, gà nướng thơm như thế, ngày hè mọi người đều thích ở bên ngoài hóng mát, buổi tối bày ở cửa mấy cái bàn nhỏ, người trong tay có tiền để không đều sẽ nỡ mua một con gà nướng chia cho bạn tri kỷ ăn, uống qua vài chén nói chuyện phiếm với nhau, sao có khả năng lỗ được, bận không làm xuể
còn có khả năng
Tô Tiếu Tiếu cũng không nói lại được bọn họ, chỉ có thể bảo: “Vậy cũng phải giới hạn, nhiều nhất chỉ nướng tám đến mười con trong thời gian sắp xếp được là được, thật sự đừng để mệt quá, dù sao cơ thể mới là tiền vốn của cách mạng.
Bạch Lan nói: “Bọn chị biết, khách trong tiệm đều có quan niệm thời gian, trên cơ bản bảy giờ đã đóng cửa không có việc làm rồi. Bọn chị lớn tuổi ngủ cũng không được bao nhiêu giấc, khoảng thời gian này bán thêm vài con gà nướng đến mười giờ thu sạp là vừa vặn.
Mọi người đều thương Bánh Bao nhỏ, để lại cho cậu bé một cái đùi gà, Bánh Bao nhỏ gặm đùi gà to đầy mỡ, đầu nhỏ gật gù: “Gà nướng ngon như vậy, mọi người chắc chắn đều thích ăn, con đồng ý bán gà nướng”
cái
Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống lau dầu trên miệng con trai: “Con đó, gà nướng cũng không thể ăn mỗi ngày, phải bán cho mọi người ăn nữa.
Bánh Bao nhỏ gật đầu: “Con biết ạ, nhưng nếu như chú lão Dương và dì Lan thương con, mỗi ngày bán thừa một cái đùi gà cho con ăn đó mới là tốt nhất.
Tô Tiếu Tiếu tức giận nói: “Gà nướng đều là bán nguyên con như vậy, không có đùi gà còn thừa”
Bánh Bao nhỏ vẫn chưa chịu từ bỏ: “Gà nướng thật sự ngon quá mà, vậy mẹ ơi, con có thể dùng tiền tiêu vặt của con mỗi ngày, không, mỗi tuần mua một con gà nướng để ăn không?”
990 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận