Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 650: Ngủ dậy rồi nói

Buổi sáng và buổi tối ở thủ đô vẫn có hơi chênh lệch nhiệt độ, dù sao quạt gió cũng mở cả đêm, tóm lại cũng
không còn oi bức như ở thôn Tô Gia.
Chạy đường cả một ngày cũng thật sự mệt, buổi tối các bé trai cũng không nói chuyện muộn bao nhiêu, đều
ngủ một giấc
thoải mái yên bình.
Nhưng “ông chủ Cố” đã nôn nóng ứng trước một phần “khoản dự án” ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đám trẻ
còn đang trong giấc nồng thì anh ta đã tới gõ cửa lớn nhà Hàn Thành. Cái gọi là cửu biệt thắng tân hôn, sau khi thời tiết ấm lên Bánh Trôi nhỏ về đến phòng ngủ riêng của mình, Tô
Tiếu Tiếu và Hàn Thành chăm sóc nhau đến nửa đêm, trời hơi sáng mới vừa vào giấc ngủ lại bị tiếng gõ cửa điên
cuồng của Cố Triển Vọng đánh thức. Tô Tiếu Tiếu nửa tỉnh nửa mê giống như con bạch tuộc ôm Hàn Thành làm nũng, nói gì cũng không cho anh rời giường mở cửa.Tối qua Cá Nhỏ uống hơi nhiều nước vừa vặn dậy đi vệ sinh cũng thuận đường mở cửa luôn.
Cá Nhỏ còn buồn ngủ lắm, mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Triển Vọng: “Chú ơi, mới sáng tinh mơ chú quấy rầy mộng đẹp của người ta làm gì? Cả nhà bọn cháu còn đang ngủ, không rảnh đón tiếp đâu ạ!”
Cá Nhỏ nói xong đã “cạch” một cái đóng cửa lại.
Cố Triển Vọng ở ngoài cửa lập tức choáng váng, anh ta lùi lại hai bước nhìn biển số nhà, không sai, đây là nhà Hàn Thành, tiểu tử thối này là ai?
“Nhóc con thối, mở cửa mở cửa, có phải đám người Cơm Nắm đã về rồi không, chú là Cố Triển Vọng, chú tìm Hàn Cơm Nắm!”
Cá Nhỏ: “Nhà bọn cháu chỉ có Cơm Nắm và Hàn Tĩnh chứ không có Hàn Cơm Nắm, cháu mặc kệ chú là Tề Thiên Đại Thánh, có chuyện gì cũng phải đợi bọn cháu ngủ dậy rồi nói sau!”
Cố Triển Vọng: “…” Tại sao trẻ con nhà Hàn Thành đều đứa này ngang ngược hơn đứa kia vậy?
Cố Triển Vọng thật sự không có cách nào khác, cũng không tiện gõ cửa mãi mà chỉ có thể rầu rĩ tới “Tam Xan Tứ Lý” ăn sáng rồi nói sau.
Hàn Thành nghe cuộc đối thoại bên ngoài cũng không nhịn được mà nhếch khóe môi, trẻ con trong nhà đều đang ở tuổi chó thấy cũng ghét, đứa này khó đối phó hơn đứa kia.
Anh cúi đầu hôn vợ trong lòng mình, tiếp tục yên tâm ngủ.
Đợi cả nhà tỉnh lại đã hơn chín giờ sáng, gần tám giờ Hàn Thành đã ra ngoài đi làm, tám trẻ dậy rửa mặt xong xuôi chuẩn bị tới tiệm ăn sáng thì Tô Tiếu Tiếu mới chậm rãi rời giường, kêu bọn trẻ mang đồ ăn sáng về cho mình.
Đột nhiên Cơm Nắm nghĩ đến gì đó hỏi Cá Nhỏ: “Đúng rồi Cá Nhỏ, hình như sáng sớm anh nghe thấy có người gõ cửa nhà chúng ta có phải không? Hay là anh nằm mơ ta?”
Khi ấy Cá Nhỏ cũng nửa tỉnh nửa mê, gãi ót nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra nổi, mới lắc đầu đáp: “Hình như có mà hình như không, nhớ không rõ lắm.
Trụ Tử nói: “Hình như anh cũng nghe thấy”
Đại Bảo cũng bảo: “Hình như anh cũng nghe thấy đó, mà hình như Cá Nhỏ còn nói chuyện với người ta cơ mà?
Bánh Bao nhỏ: “Em chẳng nghe thấy gì cả, chắc chắn các anh nghe lầm rồi.
Bánh Đậu nhỏ đáp: “Đương nhiên em không nghe thấy rồi, lần trước sấm sét ở nhà bà ngoại em còn không biết,
làm sao tiếng gõ cửa có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của em được?”
Bánh Bao nhỏ nhảy chân sáo đi đằng trước: “Cũng đúng, vậy anh nhỏ có nghe thấy không?”
Bánh Đậu nhỏ có hơi ngại ngùng, lắc đầu: “Hôm qua anh mệt quá, ngủ rất sâu, không nghe thấy tiếng gì hết.
Bánh Bao nhỏ giơ bàn tay nhỏ nần nẫn thịt lên, nói: “Vậy chúng ta bỏ phiếu, người không nghe được mời giơ tay, em không nghe thấy gì cả!”
Cơm Nắm xoa đầu cậu bé: “Không quan trọng, không cần bỏ phiếu, có chuyện gấp chắc chắn sẽ luôn gõ cửa đến khi chúng ta rời giường mới dừng, gõ vài cái đã đi chắc chắn không có chuyện gì gấp, bằng không chính là không có thành ý gì.
Chín đứa trẻ, bốn đứa nhỏ đi đằng trước, năm đứa lớn đi đằng sau, tay nắm tay, sóng vai nhau chậm rãi đi vào trong ngõ, gần như toàn bộ người đi đường đều chăm chú nhìn bọn trẻ, vô cùng tò mò muốn biết đám trẻ đông đúc có tinh thần lại bổ mắt này từ đâu chui ra.
Tới đến “Tam Xan Tứ Lý” đã gần mười giờ, Tô Tiếu Tiếu không muốn mọi người quá vất vả nên không bán bữa sáng với bên ngoài, nhưng trong tiệm lại có một người ngồi, đang dùng nắm tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Bánh Bao nhỏ cực kỳ đói, chạy vào trong tiệm đầu tiên: “Ô, chủ Cố, sao chú lại ở đây?”
Cơm Nắm nghe thấy tiếng cũng mau chóng bước vào, nhìn Cố Triển Vọng với vẻ ngạc nhiên: “Lão Cổ? Sao chú lại ở đây?” Sau khi Cơm Nắm và Cố Triển Vọng quen thân cũng thích gọi anh ta là lão Cố, Hàn Thành nghe không quen đã nói cậu bé vài lần nhưng Cố Triển Vọng cảm thấy gọi như vậy vô cùng thân thiết, cũng ngầm cho phép cậu bé gọi anh ta như thế, nhưng trong đám trẻ cũng chỉ có mỗi Cơm Nắm gọi anh ta như vậy.
1055 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận