Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 209: Nhường con

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ: “Đi ra ngoài ăn đi, nếu con đã nói ngon vậy mẹ phải tiếp tục làm thêm.
Bánh Đậu nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn đi ra cái ghế nhỏ bên ngoài ngồi ăn.
Tô Tiếu Tiếu làm xong phần cá trắm còn lại, lại bắt đầu không ngừng nhào bánh bao, gói bánh bao xong đặt
trong nồi đất dùng than lửa nướng chậm.
Dầu rán cá còn thừa Tô Tiếu Tiếu không nỡ đổ đi, sau khi xử lý xong tạp vật sạch sẽ lại đựng vào bát để lại đến
khi xào đồ ăn lại dùng.
Làm xong những thứ này, cô đã mệt đến mức ngay cả eo cũng không thẳng lên được, cơm tối không cần chuẩn
bị phức tạp như vậy, nồi đất nấu cơm, lại chuẩn bị một món cà chua đường phèn phối với cá kho cũng đủ ăn.
Đầu cá và đuôi cá cô cũng đã rán xong, không đặt trong nước sốt để kho mà dự định để đến sáng mai làm mì canh cá, cho Hàn Thành ăn no rồi mới lên xe lửa.
Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ vốn đã đói mốc meo, tan lớp về nhà ngửi thấy mùi hương này khiến cái bụng bắt đầu kêu ọt ọt. Cơm Nắm nhỏ hít mũi: “Mẹ ơi đây là mùi gì vậy ạ? Hình như con chưa từng ăn vị này bao giờ”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Hai đứa các con đi rửa tay rồi qua đây nếm thử, không phải sẽ biết ngay sao?” Hai đứa trẻ nhanh chóng đi rửa tay rồi vào nhà bếp, Tô Tiếu Tiếu gắp cho mỗi đứa một miếng cá trắm.
Cơm Nắm nhỏ cắn một miếng: “Oa, mẹ ơi món này lại là món ngon số một nữa rồi, món này tên là gì ạ?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Ăn ngon chứ, tên là cá kho.
Trụ Tử gật đầu: “Ngon ạ, dì Tô nấu gì cũng ngon nhất”
Cơm Nắm chỉ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi mình xuống, chưa nhai đến vài cái đã nuốt hết: “Mẹ ơi, mẹ làm
nhiều như vậy, con có thể ăn thêm một miếng nữa không?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Khi ăn cơm lại ăn sau, ngày mai cha phải đi công tác, có khả năng phải mười ngày không
được ăn món mẹ nấu cho nên mới làm nhiều một chút để cha mang theo ăn dọc đường, mẹ còn làm bánh nướng
rau khô nữa, nếu đói các con mỗi người lấy một cái ăn đi, còn lại đợi cha về rồi ăn chung
Hai đứa trẻ mỗi người lấy một cái bánh nướng, nghe lời đi ra ngoài chơi.
Tối nay Hàn Thành về muộn mười mấy phút, hôm nay trong nhà mùi hương thức ăn còn nồng hơn cả ngày
thường, nghĩ đến Tô Tiếu Tiếu nói muốn nấu đồ ăn ngon cho anh trước khi ra cửa vào buổi chiều, anh đoán là cô
đã làm không ít.
Hàn Thành mới vừa bước vào cửa, tình báo viên đứng đầu nhà họ Hàn là Cơm Nắm nhỏ đã tới báo cáo tình hình: “Cha ơi cha ơi, mẹ nấu cá kho đấy ạ, cá kho ngon tuyệt vời để cha ăn khi đi công tác. Không hổ là học sinh tiểu học danh dự Cơm Nắm nhỏ, sau khi đi học đã biết dùng nhiều từ hơn.
Hàn Thành xoa đầu con trai: “Cha biết rồi, đi chơi đi
Cơm Nắm vừa quay người, Hàn Thành nghĩ đến “cảm giác nghi thức” mà Tô Tiếu Tiếu nói mới lại gọi người về:
“Cha đi thủ đô công tác, con và Trụ Tử, Bánh Đậu bàn bạc một chút xem muốn quà gì, cha sẽ cố hết sức mua về
cho mấy đứa.
Cơm
Nắm nhỏ chẳng hề nghĩ ngợi: “Con có thể xin món cá kho mà mẹ làm cho cha được không ạ? Cha đừng mang đi, để lại cho con ăn đi mà”
Hàn Thành: “…” Tại sao anh phải hỏi câu hỏi này? Con trai không thể hỏi anh một câu đi mấy ngày, khi nào mới
về sao? Tô Tiếu Tiếu không ở nhà phỏng chừng bọn trẻ sẽ gào khóc điên đảo, còn anh không ở nhà hình như không có người nào để ý, ngoại trừ Tiếu Tiếu của anh. Hàn Thành phẩy tay cho cậu bé đi, nhắm mắt làm ngơ.
Anh đi vào nhà bếp thấy Tô Tiếu Tiếu còn đang bận việc, mái tóc đã hơi bết dầu, cả người trông cũng hơi mệt
mỏi.
Anh vòng tay quanh eo kéo cô tới ôm: “Mệt phải không? Không cần làm nhiều như vậy, một người đàn ông như anh ăn chút gì mà chẳng được.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Có hơi mệt một chút nhưng nghỉ tí là ổn thôi, trong một cặp lồng đựng bánh nướng rau
cải khô, một cặp lồng đựng cá kho, thời tiết này giữ được vài ngày cũng không thành vấn đề, anh mang theo
trên đường đi, khi nhớ nhà thì ăn một ít.
Thời buổi này đi xa, đến người phụ nữ có đức hạnh như Lý Ngọc Phụng nhiều nhất cũng chỉ nướng mấy cái bánh
lớn, rồi luộc vài quả trứng gà mà thôi, cũng chỉ có Tô Tiếu Tiếu sẽ dùng cả buổi chiều làm bánh và nấu cá kho
cho anh.
Hàn Thành hôn lên gáy cô, còn chưa ra ngoài đã bắt đầu thấy nhớ rồi, phải làm sao đây: “Cảm ơn, nhưng quá vất
vả rồi, lần sau đừng nên làm nữa thì hơn.
Tô Tiếu Tiếu hôn lại anh một cái rồi ngồi lên ghế nghỉ một lúc: “Đi dọn cơm thôi”
Cá kho rất hợp khẩu vị của Tô Tiếu Tiếu, mấy ngày này cô không có hứng ăn thịt gì cả, ngược lại buổi tối ăn
thêm vài miếng cá kho.
[Cảm ơn thuydung196 đã đẩy 30 kim phiếu cho truyện ^^]
1007 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận