Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 600: Của hồi môn

Hàn Thành nói: “Vậy để lại làm của hồi môn cho Bánh Trôi nhỏ đi.
Vẻ mặt của Bánh Trôi nhỏ ghét bỏ: “Cha ơi con không cần đâu, cái mũ này nhìn ngớ ngẩn lắm.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Không sao, mũ không đội, những thứ này đều là bảo vật gia truyền của nhà họ Hàn chúng ta,
sau này truyền từ đời này sang đời khác”
Hiển nhiên Bánh Trôi nhỏ vẫn không hiểu nhưng mẹ nói gì thì là cái đó.
Tô Tiếu Tiếu đã nôn nóng muốn mở “rương báu” tiếp theo.
Hai cái rương cuối cùng trong cũng như Hàn Thành dự đoán đều là những trang sức châu báu có giá trị liên
thành, tuy rằng Tô Tiếu Tiếu không hiểu trang sức châu báu nhưng những bảo bối này vừa nhìn đã biết có giá trị vô giá, ngày sau tùy tiện lấy một bộ ra bán đấu giá có thể bán được cái giá trên trời. Trong một cái rương cuối cùng đựng không ít ngọc cổ, đều là mấy thứ như vòng tay, ngọc bội không chữ và loại
ngọc tuyệt hảo như khấu bình an trên cổ Bánh Trôi nhỏ, trẻ con đeo ngọc cổ có thể giữ được bình an. Đây là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo, nhà họ Tô có được một cái khấu bình an cũng lấy ra dùng nó như một
vật gia truyền để truyền lại cho các thế hệ sau, còn nhà họ Hàn hơn nửa rương cũng không biết có bao nhiêu cái
nữa.
Tô Tiếu Tiếu tìm được ba cái khấu bình an nhỏ có màu sắc đẹp, lượng nước cũng không tồi ra đưa cho ba anh trai mỗi người một cái.
“Lát nữa đi tìm sợi dây đỏ đeo vào cổ, thứ này rất quý, đeo có thể giữ bình an vui vẻ, giống kiểu trên cổ Bánh Trôi nhỏ nhưng tuyệt đối không thể làm mất”
Bé trai không cảm thấy hứng thú với mấy thứ “gái tính” này, bọn trẻ lại thích vận động, nói không chừng khi nào
mất cũng không biết, ngại phiền phức nhưng mẹ cho nên có không thích bao nhiêu cũng chỉ có thể đeo vào. Bánh Bao nhỏ mang vẻ mặt ghét bỏ, chun mũi nói: “Mẹ ơi con cảm thấy vàng khá hợp với con hơn, hay là cho
con đeo vàng đi? Dù sao cũng không thể ăn, đối với “bình thường không có gì kỳ lạ” và “đá nhỏ” thì Bánh Bao nhỏ vẫn thích vàng to bằng cái mặt lấp lánh hơn.
Tô Tiếu Tiếu thấy cậu bé mang vẻ mặt ghét bỏ cũng cạn lời: “Trẻ con vượng hỏa không hợp đeo vàng, chỉ đeo
được cái này thôi”
Tô Tiếu Tiếu lại chọn hai cái khấu bình an to hơn một chút, đưa một cái to nhất cho Hàn Thành, nói: “Cha và mẹ mỗi người đeo một cái, cả nhà chúng ta đều có, đều bình an.
Suy nghĩ đầu tiên của Hàn Thành là từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong chờ và ánh mắt sáng quắc của vợ, lời
đến bên miệng lại nuốt trở về đổi thành: “Đeo, cả nhà mình đều phải đeo” Đám trẻ chẳng thèm khinh bỉ cha còn nghe lời mẹ hơn mình.
Rương báu đã mở xong đều nằm trong dự kiến và hợp lý, thật ra bọn họ dự liệu cũng tương tự như thế, nếu như
lấy những thứ này đi bán lấy tiền mặt, giàu hơn quốc khố có thể hơi khoa trương nhưng quả thật cũng là một
khoản tài phú kếch sù, phần lớn người cố gắng mấy đời cũng không thể kiếm được tài phú khổng lồ như thế. Người nhà có bối cảnh như nhà họ Hàn chắc hẳn còn có một thứ tương tự với bình hoa cổ, nhưng đời này truyền
cho đời kia cũng không biết đã truyền đến đâu, có thể tìm được nhiều thứ như vậy bọn họ đã rất hài lòng rồi, những thứ khác có duyên tìm được hay không đều thuận theo tự nhiên đi.
Cuộc sống của cả gia đình Tô Tiếu Tiếu cũng không vì những tài phú thêm vào này mà xuất hiện sự thay đổi, Tô
Tiếu Tiếu ân cần dạy bảo đám trẻ nhất định phải giữ kín như bưng, cũng không thể tiết lộ bí mật trong nhà ra
ngoài dù chỉ một chút.
Về điểm này đám trẻ vẫn rất có chừng mực, cho dù hai đứa nhỏ không biết tại sao nhưng mẹ nói chuyện không thể nói ra bên ngoài thì bọn trẻ có ăn đòn cũng sẽ không nói ra.
Trong nhà lập tức có thêm nhiều bảo bối nhiều như vậy muốn bảo quản thế nào cũng là một vấn đề lớn, Tô Tiếu
Tiếu vẫn kiến nghị chỉ giữ lại một rương vàng trong nhà, những thứ khác mở một két bảo hiểm trong ngân hàng
để gửi
đi.
Hàn Thành nghĩ ngợi rồi đáp: “Không phải nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay sao? Bây giờ đi mở két bảo hiểm dễ dẫn sự chú ý của người khác, cũng không an toàn một trăm phần trăm, đợi ngày mai anh tìm
đủ nguyên liệu trong nhà xếp một bồn hoa, ngụy trang cái rương thành rào xây ở giữa là được, đợi sau này hoàn cảnh tốt sẽ nói sau”
Người ở thời buổi này mức độ ỷ lại vào ngân hàng hiển nhiên không mạnh như Tô Tiếu Tiếu tới từ thế kỷ hai mươi mốt, Hàn Thành nghĩ như vậy thật ra cũng có thể hiểu được.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy cách này cũng được nhưng vẫn phải chuyển thành tài sản cố định nhanh nhất có thể mới
yên tâm, nhưng cũng không thể gấp được.
1008 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận