Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 564: Không thể tùy tiện đánh người

“Hu hu em không đánh mà. Bánh Bao nhỏ giãy khỏi tay anh trai: “Bọn họ không ra tay thì em cũng sẽ không ra
tay”
Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Bao nhỏ: “Bánh Bao nhỏ ngoan, bảo vệ em gái là đúng nhưng không thể tùy tiện ra tay đánh người, hiểu chưa?”
Bánh Bao nhỏ tràn đầy sức lực lại không có chỗ dùng, Tô Tiếu Tiếu nghĩ thời tiết ấm hơn một chút sẽ kêu Hàn Thành dẫn cậu bé cùng đi chạy bộ sáng, mùa đông ở thủ đô thật sự quá lạnh nên mục hoạt động chạy bộ sáng
này bọn họ đã gác lại rất lâu, cũng đã đến lúc nhặt lại rồi.
Tiểu Ngũ nói lại tình hình bên này với ông cụ, ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Trụ Tử nói đúng, nếu cảm thấy phù hợp thì cứ quyết căn nhà đó đi, thủ tục thì để Hồng Đồ qua xử lý, đến lúc đó đích thân tôi qua đấy, tôi không tin còn có người dám chiếm nhà tôi không chịu đi.
Tiểu Ngũ bị ông cụ gừng càng già cay quát đến lông mày nhảy thẳng lên: “Trụ Tử nói cậu bé sẽ nghĩ cách xử lý,
hay là chúng ta không qua đó rước thêm phiền trước ạ? Đợi cậu bé không xử lý được thì chúng ta lại ra mặt sau, như thế cũng có thể rèn luyện năng lực làm việc của Trụ Tử”
Ông cụ phất tay: “Trụ Tử thân với nhà đám người Hàn Thành, chúng ta không ra mặt đến lúc đó vẫn phải làm phiền đến Hàn Thành, vẫn nên để tôi qua đó xử lý đi”
Nhưng ông cụ vừa nói xong đã phủ nhận suy nghĩ của mình: “Bỏ đi bỏ đi, nếu Trụ Tử đã nói thế thì để nó xử lý đi, bằng không trông có vẻ người làm ông nội như tôi không tin năng lực của nó, tóm lại cậu để mắt cẩn thận
cho tôi, phát hiện ra tình huống không đúng thì kịp thời báo cáo cho tôi” Tiểu Ngũ thầm thở phào nhẹ nhõm: “Được, cháu nhất định sẽ theo sát.
Tiểu Ngũ làm việc đáng tin lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã cùng Trương Hồng Đồ hẹn xong thời gian sang tên với
bên bán nhà.
Người bán nhà cũng là một người thành thật, lại nhấn mạnh tình hình của tên ác bá thuê nhà: “Hai ông bà và
đứa con trai vừa mới nghỉ việc, một nhà ba người ở trong một phòng, sau khi hai hộ còn lại chuyển đi bọn họ lại chiếm một gian phòng khác. Tôi thật sự không muốn kinh động đến công an mà chỉ muốn cố hết sức xử lý xong căn nhà rồi dẫn người nhà về quê sống cuộc sống đơn giản bình yên này. Tôi cũng biết bán nhà như vậy không
được hay ho cho lắm, các người phải cân nhắc cẩn thận, một khi nhà sang tên, chỉ cần không phải vấn đề trên thủ tục thì tôi sẽ không xen vào.
“Anh yên tâm, phía bên chúng tôi một tay giao tiền một tay giao nhà, chuyện sau đó tôi sẽ xử lý. Trương Hồng Đồ cũng tim lớn, Trụ Tử đã quyết xong, anh ta thật sự chẳng thèm liếc mắt nhìn căn nhà lấy một lần mà trực tiếp giao tiền làm thủ tục sang tên.
Sau đó người đều đến tiệm Tô Tiếu Tiếu ăn cơm, trao đổi với Trụ Tử một chút về tình hình rồi vội vàng chạy về bộ đội, còn không thèm vòng qua nhìn lấy một cái, có thể nghĩ cũng biết tin tưởng con trai bao nhiêu. Sau khi lên đại học, ngược lại Nhã Lệ trở thành người bận nhất, trước đây trong hội biểu diễn văn nghệ tết
Nguyên Tiêu cô ấy bị kéo đi cho đủ quân số, cô ấy ở đoàn văn công nhiều năm, nền tảng sân khấu không tồi, hình tượng và khí chất đều tốt, mặc một thân quân trang mặc vào trông rất chính trực, giơ tay nhấc chân oai hùng hiên ngang, lại thêm vô cùng kính nghiệp, lần này lộ mặt ở hội biểu diễn văn nghệ đã có được sự ưu ái của
đạo diễn.
Đạo diễn này đang quay một bộ phim liên quan đến chủ đề quân lữ, nữ chính vừa vặn là vai chính của đoàn văn công, thiết lập nhân vật và hình tượng đều giống như được đo ni đóng giày cho Nhã Lệ. Ánh mắt của đạo diễn rất xét nét, tìm hơn nửa năm cũng không tìm được diễn viên thích hợp, đang dự định gác lại thì Nhã Lệ xuất hiện, ông ta đưa ra điều kiện ưu đãi khiến Nhã Lệ không có cách nào từ chối, mời cô ấy đảm nhận vai nữ chính. Sau đó Nhã Lệ bàn bạc với người nhà chủ yếu là trưng cầu ý kiến của Trụ Tử, sau khi cậu bé đồng ý cô ấy mới quyết định nhận bộ phim này, gần đây cô ấy đều bận tập huấn trước khi quay, đã bận đến mức không ngóc đầu lên được nhưng vẫn sẽ bớt thời gian trở về thăm Trụ Tử, trước khi đi còn nhờ Tô Tiếu Tiếu giúp cô chăm sóc cậu
bé.
Tô Tiếu Tiếu xấu hổ, nói phải là ngược lại mới đúng, bây giờ cô toàn dựa vào Trụ Tử chăm sóc em trai em gái. Tóm lại là sau khi tới thủ đô, Trương Hồng Đồ và Nhã Lệ bận hơn Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành nhưng hai bên gia đình bọn họ sớm đã thân như một nhà, Trụ Tử ở bên nào cũng như nhau, chỉ là ông cụ muốn ngày nào cũng được nhìn thấy cháu trai nên chuyện nhà cửa này rõ ràng cũng vô cùng cấp bách.
Cuối tháng ba, toàn bộ thủ tục nhà cửa đều giải quyết xong, Trụ Tử có năng lực đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ choai choai, kêu cậu bé đi nhận nhà hiển nhiên không thuyết phục gì cả, cho dù cộng thêm mấy người Cơm Nắm thì vẫn trông rõ ràng như một trò đùa.
1002 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận