Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 640: Cùng một giuộc

Nhưng chủ nhiệm Trần hoàn toàn không ngờ hôm nay bọn họ lại tới văn phòng huyện, còn ở trước mặt lãnh đạo đích thân chọc thủng lời nói dối của ông ta.
Không, không phải nói dối, ông ta không nói dối.
“Chính là có chuyện như vậy, huyện… huyện trưởng Lý, bí thư Trương, tôi… khi ấy tôi cũng đã nói với hai người rồi, Tô Vệ Dân có công rất lớn, đồng chí ở trạm khí tượng và mấy người già ở thôn trang bên cạnh cũng có công, không… không phải các người nói đến lúc đó cùng tuyên dương hay sao? Có… có gì không đúng?”
Đúng đúng đúng, khi ấy ông ta đã nói như vậy, ông ta chỉ không nói chi tiết quá trình, các lãnh đạo cũng không
hỏi.
Vừa nghĩ như thế, chủ nhiệm Trần đã bình tĩnh hơn.
Bí thư Trương cười lạnh một tiếng, ông ta tung hoành trên quan trường nhiều năm, vốn cũng được phái đến cơ
sở để rèn luyện và tích lũy chiến tích có khả năng được điều lên trên bất cứ lúc nào, người gì mà ông ta chưa từng thấy qua? Càng biết công lao lớn như vậy đối với một cán bộ nhỏ làm chủ nhiệm mười mấy năm sắp đến tuổi nghỉ hưu mà nói có sức hấp dẫn lớn đến đâu. Khi ông ta ôm công lao đại khái cũng không ngờ đến cục diện bây giờ, có nói đường hoàng chính đáng bao nhiêu cũng không thể xóa được sự thật ông ta ôm công. Huyện trưởng Lý thì khác, ông ta in từng dấu chân từ cơ sở được cất nhắc đến làm cán bộ cấp trên, cuộc đời ghét nhất chính là mấy loại hành động dối trên gạt dưới này. Tô Vệ Dân và Tô Tiếu Tiếu đưa ra đề nghị đại nghịch bất đạo này nhưng ông ta cũng không dự định làm gì bọn họ, vì bọn họ thẳng thắn vô tư, chuyện muốn làm cũng không phải làm vì mình mà là vì mọi người. Phương hướng chung thật sự không tồi nhưng tạm thời cấp trên không có chính sách này, bọn họ cũng không giấu ông ta tiền trảm hậu tấu, chuyện này ông ta cũng sẽ không phê chuẩn, nhưng cũng chỉ đến đây là thôi mà không truy cứu gì cả.
Nhưng chủ nhiệm Trần thì khác, ông ta biết rõ nếu ôm hết công lao này vào người có thể có được lợi ích lớn bao nhiêu, cố tình giấu nhẹm tình hình thật mà không báo để độc chiếm phần đầu, nếu như cán bộ trong huyện người nào cũng giống như ông ta, phải có bao nhiêu quan thôn cơ sở như Tô Vệ Dân bị tham công nữa? Cũng chẳng trách những người ở bên ngoài chưa từng nhắc tới một câu nửa chữ nào biết ơn chủ nhiệm Trần. Huyện trưởng Lý nghĩ lại mà đổ mồ hôi lạnh cả người, nếu như ông ta vì chuyện này mà cất nhắc chủ nhiệm Trần lên, lại chỉ khen ngợi đơn giản một chút đối với những người chân chính bỏ sức như đám người Tô Vệ Dân vậy đông đảo quần chúng sẽ nghĩ thế nào? Nói không chừng còn cho rằng ông ta và chủ nhiệm Trần kết bè kết phái cùng chung một giuộc.
Chủ nhiệm Trần có công, ông ta đánh bậy đánh bạ nhặt được lời, cứu một phần thiệt hại ở những công xã khác nhưng không phải công đầu. Mà điều khiến huyện trưởng Lý không thể chịu được nhất chính là ông ta coi mình thành đồ ngu, vừa rồi những lời đó rõ ràng là muốn đẩy trách nhiệm lên người bọn họ.
Chuyện này, ông ta quả thật có trách nhiệm, ông ta quá nghĩ đến điều hiển nhiên, quá tin vào lời nói một phía của chủ nhiệm Trần, chỉ cần phái người về cơ sở điều tra một chút là có thể làm rõ ngay nhưng ông ta lại cứ cố
tình nhảy qua bước này.
Huyện trưởng Lý dùng tốc độ nhanh nhất phân rõ tiền căn hậu quả, phất tay với chủ nhiệm Trần: “Chuyện này tôi đã biết, nơi này cũng không có chuyện của ông, ông về trước đi”
Chủ nhiệm Trần nhất thời không hiểu rõ thái độ của huyện trưởng Lý, nhưng ông ta thức thời, cũng biết lúc này có “người ngoài” ở đây nói nhiều chắc chắn sẽ thiệt, huyện trưởng Lý càng không tiện có lòng thiên vị, đợi sau này tìm thời gian giải thích với lãnh đạo sau vậy.
Cái gọi là “việc xấu trong nhà” không khoe ra ngoài, chủ nhiệm Trần tốt xấu gì cũng là một quan huyện, đóng cửa nên làm thế nào cũng dễ nói, tóm lại là không tiện đấu tranh nội bộ ở trước mặt Tô Vệ Dân, cũng tỏ rõ một lãnh đạo như ông ta không đúng, đợi sau khi chủ nhiệm Trần đi rồi, huyện trưởng Lý mới bắt tay Tô Vệ Dân, nói: “Là tôi không đúng, suýt chút nữa đã khiến đồng chí tốt chịu thiệt thòi.
Tô Vệ Dân có thể sinh ra đứa con gái thông minh giống như Tô Tiếu Tiếu hiển nhiên cũng không phải một người ngu ngốc, đại khái cũng đoán ra được là chuyện gì, nếu như lúc này còn giấu sự thật không nói ra vậy cũng quá không biết thức thời, không nể mặt lãnh đạo rồi.
Hai tay của ông ấy bắt ngược lại tay của lãnh đạo một cái: “Cảm ơn lãnh đạo thương cảm, ngược lại tôi không chịu thiệt thòi gì cả, chỉ là con gái tôi chẳng hiểu sao lại bị người mượn cớ dèm pha, báo cáo vu oan cho chuyện này khiến tôi vẫn cảm thấy không thoải mái”
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận