Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 585: Chú ý chừng mực

Cơm Nắm gật đầu, nói: “Chú ấy luôn nói muốn xem là cha mẹ thế nào mới có thể nuôi được đứa trẻ giống như
bọn con, gần đây hầu như ngày nào cũng tới, ngày nào không tới đến ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng hỏi tại sao chú
ấy không tới.”
Bánh Đậu nhỏ đáp: “Vì chú ấy rất lợi hại, nói ngoại ngữ cũng rất giỏi, có đôi khi còn dạy con nữa, đúng rồi mẹ ơi,
gần đây chú ấy đang bán vàng đó?
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt: “Còn bán vàng?”
Cơm Nắm lắc đầu: “Cái này con chưa nghe thấy, chú ấy thích Bánh Đậu nhỏ và Bánh Bao nhỏ hơn, thi thoảng
thích chọc các em ấy nói chuyện
Bánh Đậu nhỏ gật đầu bảo: “Chú ấy nói ngoại ngữ với một chú khác cơ, con nghe được bọn họ nói gì mà bán
vàng ra nước ngoài giá sẽ rất cao.
Hàn Thành vỗ bàn hỏi: “Chú khác đó là người nước ngoài sao?”
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Không ạ, chú đó cũng lớn lên giống như chúng ta, bình thường bọn họ trao đổi bằng
tiếng quốc ngữ, chỉ là thi thoảng sẽ đổi thành tiếng nước ngoài, tiếng Anh con có thể nghe hiểu một chút nhưng
có vài ngoại ngữ một từ con cũng không hiểu được, không biết bọn họ đang nói gì ạ.
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đưa mắt nhìn nhau, thú vị đấy, xem ra đợi sau khi bọn họ đào vàng ra thật sự cần phải
gặp cậu Cố Triển Vọng Hoa kiều về nước này một lần rồi, nói không chừng có chuyện cần đến anh ta.
Hàn Thành tìm Trương Hồng Đồ mượn được thiết bị từ bộ đội, lại giao chìa khóa dự phòng nhà cũ cho anh ta
kêu anh ta lặng lẽ đặt vào trong trước.
Cuối tuần, trời trong nắng ấm thích hợp để thi công.
Hàn Thành nói rõ ý đồ tới mượn xe của ông cụ, chuẩn bị dẫn cả gia đình về nhà cũ đào vàng. Vốn còn muốn dẫn cả Trụ Tử theo cùng nhưng ông cụ nói loại chuyện này người nhà bọn họ biết là được, tuyệt
đối đừng nhắc tới trước mặt người ngoài, ngay cả bọn họ cũng đừng.
Trụ Tử vẫn luôn coi mình thành một nửa người nhà họ Hàn, dù sao thì dì Tô và chú Hàn còn có mấy em trai em
gái có chuyện gì đều sẽ không giấu cậu bé, khi nghe thấy ông nói hai chữ “người ngoài” ít nhiều vẫn có chút tổn
thương, thẳng đến bây giờ cậu bé mới ý thức được cho dù quan hệ có mật thiết bao nhiêu thì cậu bé và đám người Cơm Nắm quả thật vẫn là con của hai gia đình không có mối quan hệ huyết thống. “Có phải Trụ Tử có hơi mất hứng không?” Ông cụ hỏi cháu trai ngoan.
Trụ Tử thành thật gật đầu: “Có chút ạ, ông nội, bắt đầu từ lúc cháu vào nhà Cơm Nắm bọn họ đều coi cháu là
người nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có phần tham gia của cháu, trừ lần này ra.
Ông cụ đáp: “Cùng với tuổi tác của các cháu tăng dần, sau này chuyện như vậy chỉ có càng ngày càng nhiều hơn. Ý của ông nội cũng không phải muốn cháu xa cách bọn họ, ngược lại là vì việc chung sống lâu dài giữa hai bên gia đình chúng ta, có vài chuyện mới phải chú ý chừng mực, khi nên tránh tị hiềm thì phải tránh tị hiềm. Nhà chúng ta có bao nhiêu tranh chữ cổ, tổ tiên truyền lại bao nhiêu vàng trước mắt ngoại trừ ông ra thì ngay cả cha cháu cũng không biết, cũng chưa bao giờ từng nhắc tới trước mặt người ngoài.
Cũng may phước tổ tiên chúng ta khiêm tốn, khi còn sống cũng giản dị tiết kiệm mới không bị người khác nghi ngờ. Tuy nói đều là thứ mà tổ tiên chúng ta chân chính truyền lại, lai lịch chính đáng, không trộm không cắp, đời này truyền cho đời kia luân phiên đến tận hiện tại, nhưng qua mười năm bao nhiêu người vì thứ này mà đeo gông cùm tù tội, cũng chính vì cha mẹ cháu không biết gì cả nên năm đó khi nhà chúng ta bị người vu tội mà sống lưng của bọn họ vẫn rất thẳng, mới có thể cây ngay không sợ chết đứng thông qua kiểm tra chính trị hết
lần này đến lần khác. Cuối cùng oan tình được rửa sạch, hễ mất tự tin một chút tiết lộ ra thì cả nhà chúng ta đã
sớm bị biếm thành địa chủ rồi.
Bây giờ ông nói với cháu những lời này có khả năng cháu vẫn chưa hiểu, nhưng đợi cháu lớn hơn một chút sẽ
hiểu thôi. Những thứ này ông cũng không định trao vào tay cha mẹ cháu, mà là đợi cháu tròn mười tám tuổi sẽ
trực tiếp giao vào tay cháu, ông nội tin cháu có thể xử lý được.
Trụ Tử, gia đình chú Hàn của cháu đều là người tốt, hai nhà chúng ta cũng đều đối xử với nhau chân thành, có
vài khả năng sẽ rước tới những chuyện phiền phức không đáng có, vẫn nên tự mình giữ bí mật của mình thì hơn.
Trụ Tử gật mạnh đầu: “Ông ơi cháu biết rồi ạ, nhưng tương lai cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không cản trở
tình cảm giữa bọn cháu, bọn họ mãi mãi đều là người nhà của cháu.
Ông cụ xoa đầu cháu trai, chỉ mỉm cười mà không nói gì nữa, người lớn đều lấy thân làm gương mới thể nuôi ra
được đứa trẻ tốt như vậy.
Hàn Thành lưu tâm trong lòng, đỗ xe ở cửa nhà Trương Hồng Đồ rồi cả gia đình đi thêm vài bước tới nhà cũ.
969 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận