Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 92. Mua đồ

Chương 92: Mua đồ
Cô ta chợt nhận ra mình nói sai lời, lại bảo: “Xin lỗi Tiếu Tiếu, cái miệng này của chị nói năng không suy nghĩ, người cũng đi rồi, sau này chị không nhắc tới cô ấy nữa, em đối xử với con của cô ấy như con ruột, cô ấy ở trên trời có linh cũng chỉ biết cảm ơn em.”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không sao, em không để ý những chuyện này đâu ạ.”
Cô làm việc và đối xử với người cũng chỉ cầu không thẹn với lòng mình.
Châu Ngọc Hoa đổi đề tài: “Đi thôi, chị dẫn em tới một chỗ tốt…”
Tô Tiếu Tiếu: “Chỗ tốt gì ạ?”
Châu Ngọc Hoa: “Em đi là biết ngay thôi.”
….
Nơi này cách một cây cầu, đi về phía tây là quân khu còn về phía đông là một thị trấn nhỏ khác, cư dân sống trong mấy con ngõ nhỏ ở hai bên cầu có vị trí địa lý rất được trời ưu ái, trực tiếp ở trong nhà mở tiệm kinh doanh, lén lút mua bán ít đồ. Ở thời đại vật chất khan hiếm có tiền nhưng không có phiếu cũng không thể mua được đồ này, mỗi tháng phiếu chia đến tay chỉ có chút như vậy, có đôi khi ngay cả người đeo băng tay đỏ cũng phải tới nơi này tiếp tế.
Bác gái gốc đa nói trước đây từng gặp người đeo băng tay đỏ tới bắt người đầu cơ trục lợi ở chợ đen nhưng bản thân cũng đội mũ, che mặt mũi đi mua đồ, thật sự khiến người không biết nên nói gì mới phải.
Tóm lại, chỉ cần không phải bị báo cáo mạnh mẽ hoặc thái quá thì có đôi khi bọn họ cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, dù sao thời buổi này để no ấm ai cũng khó khăn cả.
Châu Ngọc Hoa dẫn Tô Tiếu Tiếu tới trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ, gõ ba tiếng dài một ngắn như ám hiệu, cánh cửa gỗ cũ bên trên “két” một tiếng bị đẩy ra, một cái đầu đen thui thò ra ngoài nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu đầu tiên là nhíu mày, rồi lại nhìn thấy Châu Ngọc Hoa, sau đó nửa người thò ra nhìn xung quanh, xác nhận chỉ có hai người bọn họ mới lại “két” một cái đóng cửa sổ lại.
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, nhìn Châu Ngọc Hoa với vẻ mù mịt.
Châu Ngọc Hoa vỗ vào tay của cô.
Không lâu sau, cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, người đàn ông trung niên gầy đen vừa rồi đó vẫy tay. Châu Ngọc Hoa kéo Tô Tiếu Tiếu vào, người đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong phòng tối đen như mực, ngay cả đèn cũng không thắp lên khiến Tô Tiếu Tiếu chẳng nhìn thấy gì cả.
Châu Ngọc Hoa quen việc dễ làm, đi theo người đó vào trong.
Thẳng đến khi nhìn thấy ánh sáng, Tô Tiếu Tiếu mới phát hiện ra hóa ra nơi này có một hang động khác.
Trong một cái sân không lớn, các bà cụ tóc hoa râm tụm năm tụm ba tay chân nhanh nhẹn cầm con thoi xuyên qua xuyên lại trên sợi chỉ mảnh, bên trên còn có một cái máy sang chỉ rất giống xe chở nước cỡ nhỏ, Tô Tiếu Tiếu nhìn về phía Châu Ngọc Hoa với vẻ hoảng hốt, mấy bà cụ này đang dệt vải sao?
Châu Ngọc Hoa gật đầu.
Người đàn ông đen gầy vừa rồi đó cầm hai khúc vải màu ra ngoài, một khúc màu tro và một thước có vẻ là màu trắng sữa nhưng cũng không trắng như vậy, mà càng giống như màu cà phê sữa ở thế kỷ hai mươi mốt hơn.
Châu Ngọc Hoa cũng chẳng liếc mắt nhìn mà trực tiếp trả tiền, sau đó đựng vào trong cái túi mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi chỉ vào Tô Tiếu Tiếu. Người đó gật đầu, Châu Ngọc Hoa trực tiếp kéo cô đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình hai người không nói lấy một câu nào, Tô Tiếu Tiếu đi theo Châu Ngọc Hoa một vòng như lạc trong sương mù rồi lại ngơ ngác bị cô ta vội vàng kéo về nhà.
Dọc theo đường đi còn đặc biệt đi đường nhỏ không có người đi, thi thoảng còn nhìn phía sau xem có người đi theo không.
Một loạt thao tác này người không biết còn tưởng là người làm công tác tình báo ngầm gì đó vừa hoàn thành nhiệm vụ tình báo quan trọng nào đó.
Sau khi Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy nhà mới phát hiện ra cô vẫn chưa mua dầu!
Vào nhà, Châu Ngọc Hoa còn đóng cửa lại, ngay cả mấy đám trẻ cũng không cho vào.
Lúc này cô ta mới bỏ bao bố xuống, lôi hai cuộn vải đặt lên bàn và nói một cách hào phóng: “Em chọn một tấc đi, đủ để làm ga trải giường rồi.”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Đắp cái chăn vải thô vừa cứng vừa thô này có thể thoải mái được sao? Cô chỉ muốn đi mua một cân dầu thôi mà!
“Chị Ngọc Hoa, chị cứ cầm về dùng đi, em không cần đâu, đợi Hàn Thành đổi ít phiếu vải đến khi đó em vẫn nên vào chợ quốc doanh mua thì hơn.”
Châu Ngọc Hoa bảo: “Em đừng chê vải này xấu nhưng bền lắm đấy nhé, trong nhà có trẻ con dùng là thích hợp nhất đó, mùa đông lấy làm chăn dùng cũng không tồi. Nếu như em ngại cứng thì mình mài bề mặt một chút bằng cách thủ công rồi giặt nước mấy lần là mềm thôi. Tin chị đi, hôm nay em cũng thấy rồi đấy, một năm Tiểu Hắc chỉ chịu bán cho mỗi người nhiều nhất một cuộn thôi, lại còn chỉ bán cho người quen nữa, em mua vải ở chợ thì cứ để lại may quần áo, Hàn Thành chỉ có chút phiếu vải như vậy, không đủ đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận