Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 382: Cố gắng làm việc

Cơm Nắm nhỏ cũng hỏi: “Mẹ ơi, con có thể mua pháo không?”
Tô Tiếu Tiếu hỏi ngược lại: “Tất cả cầm đi mua pháo sao?”
Cơm Nắm nhỏ lắc đầu: “Đương nhiên không phải rồi ạ, cùng lắm chỉ mua một đồng thôi ạ.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Vậy thì được, cầm toàn bộ tiền đi mua thì không được, sau này đồ văn phòng phẩm của các
con cũng có thể dùng khoản tiền này để mua, chọn cái mình thích để mua.
Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Vâng, tiền còn lại con muốn mua đồ ăn ngon cho em trai, còn mua váy cho em gái nữa!”
Trụ Tử nhỏ cũng bảo: “Cháu cũng muốn mua váy cho em gái!”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Các con vẫn nên cất đi đi, sau này chỗ cần dùng tiền sẽ rất nhiều, tiền không phải cầm đến tay là phải tiêu hết trong một lần, tiêu tiền cũng phải có quy tắc, khi không dùng thì cất đi mới có thể làm đến mức tích lương thực đề phòng đói kém
Ba đứa trẻ nghiêm túc nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Bọn con biết rồi thưa mẹ/ dì Tô!”
Về đến nhà lại là túi lớn túi nhỏ hàng hóa nữa, quà tết năm nay phong phú hơn năm ngoái, trong quà tết của Tô Tiếu Tiếu có hết gạo, bột, dầu, thịt muối, hoa quả, còn có một túi bánh tai heo và một túi kẹo sữa. Quà tết của ba đứa trẻ thì tốt hơn, còn nhiều hơn Tô Tiếu Tiếu một bình sữa mạch nha và một bình sữa bột, Tô Tiếu Tiếu
đoán lại là cá nhân bộ trưởng Khương bù vào nữa.
“Các con, bộ trưởng Khương đối xử với con con thật quá tốt.
Cơm Nắm nhỏ đáp: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, sau này bọn con sẽ cố gắng làm việc hơn, tranh thủ kiếm thêm khẩu
phần ăn của mình, cũng giúp kiếm khẩu phần ăn cho em trai em gái nữa”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Cô lại không biết tiếp thế nào mới phải.
Trụ Tử nhỏ lấy sữa bột và sữa mạch nha ra: “Dì Tô, cái này để lại cho em trai em gái uống, cháu lớn rồi không cần
uống nữa.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu, đặt về: “Em trai em gái có đủ rồi, các con đều giữ lại tự mình uống đi, dinh dưỡng đủ thì cơ thể mới tốt, cơ thể tốt thì tư duy đầu óc mới tốt được, ở độ tuổi này của các con cần phải bổ sung những chất
dinh dưỡng này
Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Không phải bọn em từ nhỏ uống mới trở nên thông minh như vậy sao, anh mau cầm về uống đi, bằng không sẽ trở nên ngốc nghếch đó”
Cơm Nắm nhà mình từ nhỏ đã tự tin như vậy, Tô Tiếu Tiếu cũng quen rồi: “Khẩu phần ăn mà mình kiếm được thì tự mình ăn, Cơm Nắm giúp Trụ Tử chuyển đồ về nhà trước đi, chú Trương và dì Nhã Lệ nhìn thấy, biết Trụ Tử có năng lực như vậy nhất định sẽ rất vui”
Cuộc sống vất vả qua lâu cũng sẽ có được thu hoạch, mỗi ngày đám trẻ đều kiên trì không ngừng rèn luyện, ngủ đủ giấc, ăn uống lại cân bằng, bây giờ Cơm Nắm và Trụ Tử đã có thể coi như một nửa người lớn, đồ chừng năm cân đã có thể dễ dàng chuyển đi.
Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu giúp chuyển đồ của Trụ Tử qua trước, thuận tiện đón long phụng thai về. Hai đứa nhỏ vừa mới ăn cơm xong, Nhã Lệ và Trương Hồng Đồ mỗi người ôm một đứa đang chơi cờ tướng, bé con một tuổi rưỡi nào có biết cờ tướng là gì đâu nên chỉ đi rất tùy tiện. Bánh Trôi nhỏ nắm con “mã” trực tiếp ăn con “xe” của Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ thuận tay nắm con “tượng” lại đi ăn con “mã” của Bánh Trôi nhỏ, đi lung ta lung tung còn tự mình vỗ tay nói “giỏi giỏi” Nhã Lệ nhắm hai mắt khen: “Bé cưng thật lợi hại”
Trụ Tử nhỏ vừa đi vào cửa đã hộ: “Cha mẹ, bọn con về rồi ạ?
Long phụng thai nhìn thấy cha mẹ và các anh lập tức giãy dụa đòi xuống đất, vợ chồng Nhã Lệ buông tay, hai đứa trẻ vung đôi chân ngắn chạy “bịch bịch bịch” tới ôm chân cha mẹ, ngửa cái đầu nhỏ lên gọi “cha mẹ. Hai vợ chồng bỏ đồ trong tay xuống, Tô Tiếu Tiếu nói: “Nhã Lệ, lão Trương, đây là khẩu phần ăn mà tự Trụ Tử kiếm được, mau chuyển vào nhà đi”
Cơm Nắm nhỏ đi ôm Bánh Trôi nhỏ, Bánh Đậu nhỏ đi bế em trai nhưng đáng tiếc Bánh Bao nhỏ quá nặng, Bánh Đậu nhỏ không thể bế nổi. Hàn Thành cúi người ôm đứa trẻ nần nẫn thịt lên ước lượng, buổi trưa không biết đã ăn bao nhiêu thứ mà ôm lên hình như lại nặng hơn, trẻ con trưởng thành nhanh cũng có hơi khiến người sầu
não.
Bánh Bao nhỏ rất thích cha, vừa ôm cha vừa gọi “cha ơi ôm…” sau đó thơm lung tung liên tục, thường xuyên ồn ào khiến Hàn Thành không buồn bực nổi.
Cơm Nắm nhỏ duỗi tay nắn hai búi tóc nhỏ mà Nhã Lệ buộc cho cô bé, thơm lên gương mặt nhỏ xinh đẹp hồng hào của em gái: “Em gái có nhớ anh hai không?”
990 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận