Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 593: Vàng

Tô Tiếu Tiếu rất khâm phục ông cố nội của Hàn Thành hoặc là trí tuệ của ông cụ, đồ rõ ràng đặt ngay dưới mí mắt mấy chục năm thậm chí là hơn trăm năm vẫn bình an vô sự, vậy mà đám người bác cả của Hàn Thành lại không ngờ tới, Hàn Thành cũng vì bác cả đã đào khắp toàn bộ sân, lợi dụng phương pháp loại trừ mới nghĩ đến nơi này.
Dựa theo giá vàng hiện tại để tính, một thỏi vàng ước chừng đổi được một căn nhà giống như nhà đám người Tô Tiếu Tiếu đang ở bây giờ, đương nhiên nếu như đổi tứ hợp viện còn phải rất nhiều vàng mới đủ.
Cầu Phong Vũ thiếu mất trụ cầu không những không ảnh hưởng đến mỹ cảm của nó ngược lại trông có vẻ càng tinh tế hơn, đống phế liệu bị phá bỏ được Hàn Thành trực tiếp đập thành viên nhỏ rồi rải phẳng dưới đáy hồ, sau đó đổ nước vào hồ. Khỏi phải nói, so với đáy hồ trơ trụi còn trữ lá cây ban đầu thì như hiện tại càng đẹp mắt hơn, cũng không cần phải xử lý phế liệu, quả thật là một công đôi việc.
Vàng nặng như vậy xách đi không tiện, Hàn Thành gọi đám trẻ vào trong với Tô Tiếu Tiếu, còn mình thì đi lái xe
tói tuóc.
Khi anh đi đến cửa nhà họ Trương vốn muốn vào chào hỏi nhưng vừa vào Thùy Hoa môn đã nghe thấy giọng của Giang Hòe. Trương Hồng Đồ đang đi qua đi lại ở cửa chính, thấy Hàn Thành định tiến vào lập tức ra hiệu bằng tay, Hàn Thành thấy thế gật đầu rút lui.
Thẳng đến khi nghe thấy Hàn Thành lái xe đi, Trương Hồng Đồ mới vào nhà chính, giả bộ nhìn đồng hồ treo tường rồi lơ đãng bảo: “Bất tri bất giác đã tới giờ cơm rồi, có phải chú Giang cũng nên về nhà ăn cơm rồi
không?”
Điểm chung duy nhất giữa ông cụ nhà họ Trương và Giang Hòe chính là mê cờ, hoặc là không đánh, một khi nghiêm túc đánh cờ rồi có thể đến mức người thân không thèm nhận. Lại thêm trong lòng Giang Hòe đã tức tối lại còn thua miết, trút hết tức giận lên bàn cờ: “Cờ còn chưa đánh xong, ăn cơm cái gì?”
Ông cụ lặng lẽ liếc mắt nhìn con trai nhà mình, Trương Hồng Đồ ra hiệu bằng ánh mắt với ông cụ, ông cụ hiểu ý đột nhiên ngứa mũi “hắt xì” một cái, thuận tiện làm loạn toàn bộ bàn cờ.
“Ối, ngại quá, phỏng chừng có hơi lạnh, đã làm hỏng hứng thú của ông rồi, tôi còn phải về ăn cơm trưa với cháu trai bảo bối của tôi đây, hay là hôm nay đến đây thôi nhé.
Giang Hòe ném quân cờ trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng, hỏi một câu với vẻ kỳ quái: “Là Hàn Thành đào xong vàng rồi chứ gì?”
Ông cụ chậm rãi thu dọn bàn cờ: “Lão Giang này, tôi không biết, nhà người khác có thứ gì có liên quan gì đến ông sao? Ông nhìn chằm chằm vào nhà người ta làm gì?”
Giang Hòe vẫn hừ lạnh: “Ông chỉ có một đứa con trai đương nhiên ông không hiểu
Ông cụ nhướn mày liếc mắt nhìn ông ta, trong lời nói có ý khác: “Đừng cho rằng tôi không biết năm đó ông nhìn chằm chằm vào em gái nhà họ Hàn muốn làm rể hiền của nhà họ Hàn, chỉ đáng tiếc, ông cụ nhà họ Hàn coi thường ông đúng không? Sau này ông lại luôn muốn tác hợp Giang Tuyết với Hàn Thành, tôi còn tưởng năm đó ông không lấy được em gái nhà họ Hàn nên trong lòng bất bình, muốn cho con gái mình và nhà họ Hàn liên hôn để bù lại tiếc nuối, nhưng xem ra là tôi suy nghĩ đơn giản rồi”
Suy tính của Giang Hòe thất bại vốn đã tức giận, bây giờ bị ông cụ vạch trần ngay trước mặt như vậy cũng khiến ông ta tức đến bật cười, mới châm chọc bảo: “Suy nghĩ của ông đơn giản? Ông nghĩ đơn giản thì sẽ qua lại gần gũi với nhà họ Hàn như vậy sao? Ông cũng cho rằng tôi không biết cháu trai bảo bối nhà ông sắp đổi thành họ Hàn rồi sao? Còn nữa, nhà họ Hàn sinh thêm một đứa con gái, ông cũng nôn nóng muốn cho cháu trai mình làm rể hiền nhi đồng của nhà người ta đi?
Giang Hòe trút giận xong cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Ông ta nói rồi lại nói cũng đả thông chính mình, ông ta không có cơ hội, đứa con gái bất hiếu đó của ông ta không dựa vào được, nhưng không phải ông ta vẫn còn hai đứa cháu là nhân tài xuất chúng sao? Không phải Hàn Thành cũng có một đứa con gái sao? Vẫn còn cơ hội không phải sao? Nghĩ như vậy, Giang Hòe lại đẩy nhanh bước chân hơn không ít.
Ông cụ cũng bị sự vô sỉ đó của Giang Hòe chọc tức đến bật cười, mắng một câu “thần kinh, rồi lại đẩy bàn cờ về phía trước, nói với Trương Hồng Đồ: “Cầm đi rửa sạch cho cha, còn cả cốc trà mà ông ta từng uống cũng ném ra ngoài đi. Thứ mà ông ta đụng vào cha ngại bẩn, bản thân con cáo già này có suy nghĩ xấu xa còn cho rằng người trên thế giới này toàn là loại tiểu nhân vô sỉ tầm nhìn hạn hẹp giống như ông ta chắc” Trương Hồng Đồ sờ mũi đi dọn bàn cờ mà không nói gì.
999 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận