Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 589: Về nhà

Lâm Tố đã vài năm rồi không gặp con gái, kéo tay Giang Tuyết khóc không ngừng.
Thật ra Giang Tuyết đã đoán ra được Giang Hòe cố tình lừa cô ta về, nhìn thấy Lâm Tố không sao cũng không
ngạc nhiên, không có việc gì vẫn tốt hơn là có, coi như là về thăm mẹ vậy.
“Mẹ đừng khóc, con vẫn khỏe, còn mẹ vẫn khỏe chứ?” Lâm Tố lau nước mắt: “Khỏe khỏe khỏe, mẹ khỏe lắm.
Giang Hòe tức giận quát: “Bà khỏe cái con khỉ, con hư tại mẹ, nhìn xem con gái ngoan mà bà dạy ra đi, không kết
hôn không sinh con, đúng là bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu!”
Giang Tuyết hít một hơi sâu: “Con về không phải để cãi nhau với cha, nếu mẹ đã không sao vậy con đi trước.
Cô ta nói xong đã cầm túi xách lên định đi ra ngoài.
Lâm Tố kéo tay con gái không chịu buông: “Tuyết nhi, hiếm khi con về một chuyến ăn xong cơm rồi hãy đi,
Lãng nhi, Hạo nhi, không nhớ cô sao? Mau qua đây gọi cô.
Hai đứa con trai của anh cả Giang Tuyết một đứa mười ba, một đứa mười tuổi, những năm này số lần gặp Giang
Tuyết có thể đếm trên đầu ngón tay nên không có ấn tượng gì với cô ta, nhưng vẫn kiên trì gọi một tiếng “cô. Giang Tuyết không thích gia đình này, không thích Giang Hòe cũng không thích anh trai Giang Phong của cô ta,
nhưng cho dù nói thế nào thì mẹ cô ta và các cháu cũng đều là người vô tội, Giang Tuyết nhịn cơn bực bội trong lòng mà chia quà mang về cho các cháu.
Bầu không khí ấm áp hơn một chút, Giang Hòe lại bắt đầu bày ra bộ dáng gia trưởng: “Mày cút qua đây cho tao,
vào thư phòng với tao, tao có chuyện cần nói với mày!”
Giang Tuyết đáp: “Có chuyện gì thì nói luôn ở đây, chiều con còn có việc.
Lâm Tố mang vẻ mặt cầu xin: “Tuyết nhi…”
Giang Hòe nói: “Chuyện của Hàn Thành, mày xác định muốn nói ở đây chứ?” Giang Tuyết thật sự cảm thấy buồn cười, đến nay cô ta cũng không biết tại sao từ nhỏ đến lớn cha tốt và anh hai
tốt của cô ta vẫn luôn rót suy nghĩ vào đầu cô ta rằng tương lai lớn lên phải gả cho Hàn Thành, cho nên cô ta
không rõ rốt cuộc mình có thật lòng thích Hàn Thành hay không, hay là bị thay đổi một cách vô thức mới để ý
đến anh như vậy.
Hàn Thành là người tốt, gia phong của nhà họ Hàn tốt nhưng người ta không thích cô ta, có tốt bao nhiêu cũng
mẹ
ke?
có tác dụng gì? Cô ta có lý do gì cứ nhất định phải là anh mới được? Đến mức độ người ta đã kết hôn sinh con mà còn chưa chịu từ bỏ, vội vàng muốn làm Trước đây khi ở trấn Thanh Phong, cô ta nhận được cuộc gọi từ nhà, một câu mà Giang Hòe nói nhiều nhất
chính là: “Hàn Thành cũng đã góa vợ nuôi hai đứa con rồi mà vẫn chưa nhìn trúng mày? Sao mày lại vô dụng như
thế?”
Giang Tuyết chưa bao giờ từng phản bác, đúng vậy, cô cũng không tệ nhưng tại sao Hàn Thành lại không thích
cô ta?
Sau này cô ta nghĩ cũng hiểu ra rồi, Hàn Thành có thích cô ta hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu như Hàn Thành có một người cha giống như Giang Hòe vậy cho dù là bạn đời cách mạng thì cô ta cũng sẽ
coi thường anh, kết hôn không phải chuyện của hai người mà là chuyện của hai gia đình. Gia phong của hai nhà chênh lệch nhau quá lớn, cho dù gộp lại một chỗ sau khi kết hôn vẫn sẽ gà bay chó sủa, cần gì phải thế? Giang Tuyết phiền lòng, châm một điếu thuốc ngay trước mặt Giang Hòe, hít một hơi thật sâu rồi nói với các
cháu trai: “Xin lỗi, cô nghiện thuốc lá, các cháu ra ngoài một chút đi.
Mặt Giang Hòe xanh mét: “Giang Tuyết! Một đứa con gái như mày hút thuốc làm gì? Có còn muốn gả cho người
ta, có cần mặt mũi nữa không?”
Giang Tuyết cười nhạo báng, lạnh lùng đáp: “Mặt mũi? Tôi còn mặt mũi ở đâu ra nữa? Mặt của tôi đã sớm mất
sạch từ khi đấu tranh tư tưởng vội muốn gả cho Hàn Thành ở thị trấn Thanh Phong rồi, còn nữa, có người cha
giống như ông, ai xứng được với Giang Tuyết tôi đây” “Mày!” Giang Hòe giơ tay định đánh cô ta.
Giang Tuyết nghển cổ đưa đầu tới, dùng tay kẹp thuốc nhấn lên mặt mình: “Đánh đi, ông đánh đi, đánh ở đây
này, phụ thân đại nhân, tôi nói cho ông biết, một cái tát này của ông giáng xuống, cả đời này tôi nhất định sẽ không bước chân vào nhà họ Giang nửa bước như ông muốn, nói được làm được!”
Lâm Tố một tay kéo con gái đến sau người mình, khóc nói: “Đủ rồi đấy Giang Hòe! Tuyết nhi đã ba mươi tuổi
chứ không phải ba tuổi, nó là con gái chúng ta, ông có thể đừng coi nó thành con rối của ông được không? Tại sao nó cứ nhất định phải lấy Hàn Thành và có quan hệ với nhà họ Hàn?” Giang Hòe siết nắm tay rồi thu tay về đấm mạnh lên bức tường, đôi mắt đỏ ngầu nói: “Chính vì nó đã hơn ba
mươi rồi mà vẫn không hiểu chuyện như vậy, con hư tại mẹ cháu hư tại bà, đều là kết quả của việc bà dung túng nó! Tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi bà biết không hả? Các người có biết nhà Hàn Thành giàu hơn cả quốc khố không? Các người có biết nếu như năm đó nó có thể gả cho nhà họ Hàn thì sau này nhà họ Giang chúng ta sẽ có trợ lực lớn cỡ nào không?”
1041 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận